Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 751:

Khẩu phần mua bán của ba nhà mua về được sáu cân bông, toàn bộ đều được bà làm thành áo bông.
Biết là đồ mang đến Tây Bắc nên bà lão Na cũng mang kim chỉ đến để cùng mẹ Khương làm áo bông.
Mẹ Khương với bà lão Na đều là người có tay nghề mấy chục năm rồi, làm quen tay rồi nên thấy rất đơn giản.
Sau cùng, còn lại nửa cân bông, mẹ Khương dùng để làm hai cái áo may ô bằng bông, áo may ô không thể làm quá dày được, nếu không buổi tối ngủ sẽ không thoải mái, mang bên người lại càng không thoải mái.
Nửa cân bông này, làm hai bộ, mỗi bộ đều hơi mỏng, nhưng vì là loại bông tốt nhất nên sẽ không đến mức bị lạnh được.
Còn có thể che chở sau lưng trước ngực.
Bà lão Na khéo tay, còn làm cho bên gái một bộ áo may ô, thêu hoa mai lên đó, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Miêu Hồng Vân cùng Khương Thư Lan ở bên cạnh cũng đẩy nhanh tốc độ, mỗi người làm một đôi găng tay bông, là loại lộ ra đầu ngón tay, sẽ không ảnh hưởng đến công việc.
Khương Thư Lan đang cố gắng chuẩn bị mọi thứ, bởi vì thời gian xuất phát quá gấp gáp, nhà máy đồ hộp lại chưa làm xong, cô, Lê Lệ Mai cùng với Vương Thủy Hương đều đảm đương việc của thanh niên trai tráng.
Lê Lệ Mai giúp cô vào trong bếp làm đồ hộp, Vương Thủy Hương ở bên ngoài giúp trông coi bếp lò.
Bếp lò đó là để sấy rau củ, Khương Thư Lan chọn ra mấy loại mà nhà xưởng rau củ không làm, cô định làm cho cha mẹ chồng.
Lúc trước có làm được một ít, nhưng vẫn chưa đủ nên mới có Vương Thủy Hương đến giúp như vậy.
Vương Thủy Hương ở bên đó cũng rất nhiệt tình, vừa nói là đồ sẽ được gửi tới căn cứ ở Tây Bắc, nơi mà mọi người mấy tháng nay rồi chưa được ăn rau xanh liền nhiệt tình mà tới giúp đỡ.
Cơ bản cả hai cái bếp lò đều đang được chị ấy giữ.
Mà cha Khương thì đang sắp xếp lại dược liệu mà lúc trước ông đã sắp xếp được, đang dọn dẹp qua một chút, thuốc cảm nóng cùng với thuốc cảm lạnh đều được phân riêng ra phải đến hơn mười bao thuốc.
Sau đó còn có thuốc đau bao tử, đây là loại thuốc dạ dày thông dụng nhất.
Thời gian ăn uống của Tây Bắc bên kia chắc không được chuẩn xác cho lắm, cha Khương cũng đoán được điểm này nên chuẩn bị năm mươi bữa thuốc cho riêng loại thuốc dạ dày này.
Còn có dầu sức cho vết thương do té ngã nữa.
Ngoài ra còn có thuốc mỡ mà lần trước làm cho Thư Lan để bôi trị đau lưng, sau đó đưa cho Hầu Tử dùng, không ngờ Hầu Tử sau khi dùng liền bất ngờ nhận ra được công dụng rất tốt.
Thậm chí còn dẫn rất nhiều chiến sĩ đến mua thuốc bôi của cha Khương.
Riêng loại thuốc bôi này cha Khương đều có thể làm đến hơn bảy tám mươi bữa.
Còn có thuốc hạ hỏa, loại này không được phân ra mà trực tiếp cho vào một bao, nếu bị nóng trong loét miệng táo bón, đều có thể pha với nước để uống.
Cuối cùng, cha Khương do dự mãi, ông vẫn là lén lấy một cây nhân sâm mới chuẩn bị cho con gái ra để nhét vào trong bao đồ.
Không nói với bất kỳ ai hết.
Không thể không nói, cha Khương chuẩn bị rất chu toàn, sau khi chuẩn bị xong hết thuốc than, còn ghi rõ cách dùng trên mỗi bao thuốc.
Cha Khương ở trong phòng bếp làm đồ hộp, thi thoảng sẽ đi ra để lấy đồ, thấy cha Khương bận bịu vậy thì cười lên: “Cha, cha là lấy hết thuốc của mình ra để cho vào rồi sao.”
Có vài loại thuốc còn được hái trên núi xuống, cha Khương trân quý vô cùng.
Hai đứa nhỏ nghịch một chút còn bị ông đánh tay, kết quả lần này đều đóng gói hết mang đến cho cha mẹ chồng cô ở Tây Bắc như vậy.
Cha Khương hừ một tiếng: “Cha mẹ chồng con là người tốt, bọn họ đáng được nhận.”
Người như vậy mà không được sống tốt để thọ đến một trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh bình an thì thực sự rất đáng tiếc.
Khương Thư Lan cũng không nói qua nói lại với cha mình nữa, liền cầm đường phèn đi vào phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận