Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 752:

Lê Lệ Mai đã là trưởng bếp luôn rồi, Khương Thư Lan đứng chỉ huy ngay bên cạnh.
Lần làm đồ hộp này đều làm với số lượng rất lớn, cũng là để cho Chu Trung Phong lúc rời đi mang đi một phần.
Khương Thư Lan làm tổng cộng năm loại, loại thứ nhất là xoài xanh, loại thứ hai là đu đủ, loại thứ ba là vải, loại thứ tư là đào trắng, nhưng không có quá nhiều đào, là mua từ cung tiêu xã tới.
Loại thứ năm là mận ba hoa mà Lê Lệ Mai mang tới, số mận này có hơi cứng, rất thích hợp để làm đồ hộp.
Tổng cộng làm được trong hai ngày.
Loại bình được dùng cũng không phải bình nhỏ, dùng bình nhỏ thì sẽ không đủ, phải dùng loại bình thủy tinh lớn chuyên dùng để đựng đồ chua ở cung tiêu xã.
Là loại bình ước chừng phải đựng được mười cân.
Năm loại đồ hộp, dùng năm bình đựng khác nhau.
Lại dùng thêm mười cái bình nhỏ khác nhau, phân loại rõ ràng ra với nhau, bình nhỏ này chính là Khương Thư Lan làm riêng cho cha mẹ chồng của mình.
Rất thích hợp đựng vào trong túi, có thể tùy lúc mà lấy ra dùng.
Chu Trung Phong tan làm trở về, lại nhìn thấy cảnh tượng cả nhà mình đang bận bịu, Vương Thủy Hương đang nhóm lửa làm rau củ khô, xa hơn chút là bông thừa không dùng đến đang được trải trên sân, mẹ Khương cùng với bà lão Na đang làm áo bông.
Miêu Hồng Vân đang dùng len sợi để làm bao tay.
Cha Khương đang sắp xếp lại thuốc, từng bao từng bao một đếm lên chắc phải đến mấy chục bao.
Đi vào bên trong nhìn.
Khương Thư Lan cùng với Lê Lệ Mai đang ở trong phòng bếp làm đồ hộp.
Thanh âm của Khương Thư Lan bỗng vang lên: “Lệ Mai, làm xong nồi này thì không làm nữa, chúng ta không có đủ đường phèn rồi.”
Mấy ngày này, bọn họ dùng ước chừng phải đến ba bốn cân đường phèn rồi, đây dường như đã là khẩu phần của một nhà năm người.
Thậm chí còn hơn vậy nữa.
Chu Trung Phong nghe vậy thì đi vào, chỉ thấy Khương Thư Lan đang chuẩn bị xách thùng lên, anh lập tức đi đến nhận lấy thùng nói: “Để anh.”
Nhìn thấy cả căn bếp, trên ngăn tủ, trên thớt, trên mặt đất đặt toàn là bình to bình nhỏ các loại.
Cùng với thuốc, quần áo bông, rau củ ở bên ngoài.
Những điều này khiến cho Chu Trung Phong có chút trầm mặc.
“Cảm ơn anh.”
Khương Thư Lan chống thắt lưng, nói với anh: “Chu Trung Phong, anh khách khí với bọn em làm cái gì?”
Cô hiểu ý của anh.
Khương Thư Lan nói: “Đây đều là những việc mà bọn em đủ khả năng làm, cũng chỉ muốn cha mẹ ở bên đó sống cuộc sống tốt đẹp hơn một chút mà thôi.”
“Chỉ như vậy thôi.”
Dù là bà lão Na hay là Vương Thủy Hương, tất cả bọn họ đều tự nguyện làm.
Bao gồm của Khương Thư Lan nữa.
Bọn họ cho rằng bọn họ ở đây làm những điều này nhiều một chút thì những nhân viên nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc sẽ bớt khổ sở hơn.
Chứ không đến mức đến cả rau củ, hoa quả cũng không được ăn.
Chu Trung Phong nhìn Khương Thư Lan vài giây, không nói gì hết, cầm theo chiếc thùng đứng tại chỗ một hồi lâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà lại không nói được câu nào lên lời.
Khương Thư Lan: “Được rồi, phòng bếp làm sắp xong rồi, anh đi giúp cha sắp xếp lại thuốc đi, ông ấy phân chia thuốc ra làm nhiều loại lắm.” Dừng một lúc, cô lại nói: “Nếu có thể thì anh cũng đi lấy ít thuốc tây ở phòng y tế mà mang qua cho cha mẹ.”
Căn cứ ở Tây Bắc có thuốc Tây hay không cô cũng không biết được.
Nhưng Khương Thư Lan vẫn muốn tính trước như vậy.
Thà để bị thừa còn hơn là bị thiếu.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, đặt chiếc thùng lên mặt đất, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Thư Lan: “Cảm ơn em.”
Lại là một lần cảm ơn nữa.
Vợ chồng với nhau vốn dĩ không nên nói những lời này, nhưng giây phút này đây, ngoài hai chữ này thì không còn chữ nào thích hợp hơn hết.
Khương Thư Lan ngớ ra: “Được rồi được rồi, người một nhà với nhau không nên nói những lời này, anh quên là lúc trước cha mẹ cũng cho chúng ta rất nhiều tiền sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận