Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 755:

Không biết là ai đột nhiên thở dài: “Chưa sống được mấy ngày tốt đẹp, qua nhiều ngày như vậy rồi, đột nhiên lại phải sống mấy ngày thiếu thốn như vậy thực sự không quen chút nào.”
Không phải là do canh rong biển và tảo tía ở hải đảo ăn ngon, mà là nói sau khi bọn họ ăn được một tháng rồi rõ ràng cảm thấy được cơ thể khỏe mạnh hơn một chút, vô cùng kỳ diệu, nhưng nếu không phải chỉ một người cảm thấy như vậy thì chắc chắn không phải là cảm nhận nhầm.
Lời của cán sự kia khiến cho lão Tiêu thở dài, ăn hai cái bánh ngô, lại gắp một miếng dưa muối, cho vào trong cặp lồng đi đến một chỗ ăn nhanh cho hết.
Trực tiếp đi đến nhà máy pháp đạn thực sự là một chuyến tay không rồi.
Lão Tiêu vừa mới đi được hai bước đã bị Chu Nghĩa Khôn gọi lại: “Lão Tiêu.”
Thanh âm trầm thấp vô cùng dọa người.
Lão Tiêu nhìn quanh một phen, đẩy gọng kính ở trên mũi, sau một hồi mới tìm được người: “Kỳ lạ vậy, sao hôm nay mấy người cũng đến căn tin thế?”
Hai vợ chồng này không hay đến căn tin cho lắm.
Chu Nghĩa Khôn thở dài: “Vợ tôi đang thèm ăn rau, tôi muốn tới căn tin hỏi nhưng vẫn chưa có canh rong biển hay canh tảo tía.”
Thấy mấy đồng nghiệp của mình đều thèm ăn, ông ấy không muốn để mọi người phải thiếu thốn nên chia làm ba lượt để tặng rong biển cùng với tảo tía tới đây.
Muốn để cho mọi người được nếm thử một chút.
Nào đâu biết rằng bản thân mình bây giờ cũng không còn để ăn nữa.
Lão Tiêu liền cười lạnh một tiếng: “Ông cũng quá mức hiền lành rồi.”
Toàn bộ đều đem cho đi hết, không để lại cho mình chút nào.
Đường Mẫn Hoa cắn một miếng bánh ngô: “Đừng trách lão Chu, là do tôi kêu ông ấy mang tới thôi, ông em xem những người này có ai mà không giống ông, không bị nứt nẻ da thì cũng không đi vệ sinh nổi.”
Dưới tình cảnh như vậy, vợ chồng bọn họ sao có thể ích kỷ mà ăn mảnh được.
Lão Tiêu nghe vậy chỉ biết trầm mặc, đều là đồng nghiệp mấy chục năm nay rồi, có ai còn không biết nhau nữa.
Nếu như là đồ của con mình đưa tới thì ông ấy cũng sẽ lựa chọn giống như bọn họ thôi.
“Hai người gọi tôi tới để làm gì vậy?”
Vừa nói vừa đứng dậy bưng cơm lên ăn.
Ngồi ở đây rất mất thời gian.
Chu Nghĩa Khôn sờ sờ vào trong túi, cuối cùng lấy được hai con tôm lớn màu vàng ở trong túi ra, đưa một con cho Đường Mẫn Hoa.
Con còn lại chia làm hai, bản thân thì lấy phần đầu, đưa phần đuôi cho lão Tiêu: “Ăn chút đi.”
Ánh mắt lão Tiêu sáng rực lên, nhưng lại lắc đầu: “Hết rồi sao?”
Có lẽ đây là hai con cuối cùng rồi.
Chu Nghĩa Khôn liền nhét nửa con tôm vào miệng của lão Tiêu: “Ăn phần của ông đi, sao phải nói nhiều vậy chứ.”
Bản thân mình cầm lấy phần đầu mà ăn ngon lành.
Đến cả vỏ cũng ăn vô cùng ngon miệng.
Lão Tiêu trầm mặc một chút, chỉ cảm thấy miệng cắn tôm rất khó khăn.
“Căn cứ của chúng ta không phải là đặt hàng bên hải đảo rồi sao? Khi nào thì hàng về vậy?”
Lời này của lão Tiêu khiến cho Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa không biết phải nói gì, đành phải lắc đầu.
“Chỉ biết là cấp trên đã ký kết xong rồi, còn cụ thể khi nào thì hàng về ai mà biết được chứ? Hải đảo trước kia cũng chưa từng làm chuyện mua bán như vậy, nghe nói đến cả nhà máy cũng là lần đầu xây mới lên.”
Từ lúc xây dựng nhà máy lên cho đến khi chuyển hàng qua.
Không chừng phải tốn đến mấy tháng.
Mở nhà máy đâu có phải như ăn cơm, nói ăn là ăn được đâu.
Nghe được lời này, nửa con tôm trong tay lão Tiêu cũng không dám ăn nữa, dùng tay bóc một phần ra ăn để thưởng thức mùi vị của biển cả.
Phần còn lại thì cất đi.
Thấy Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa đều nhìn thấy rồi, lão Tiêu liền có chút ngại ngùng.
Nhưng sau đó ông ấy lại thản nhiên nói: “Có người cùng ký túc xá với tôi là lão Lý, tình trạng của ông ấy còn nghiêm trọng hơn tôi, tôi để phần còn lại mang cho ông ấy.”
Con tôm này rất lớn, thịt cũng rất nhiều.
Thực ra tất cả mọi người đều là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận