Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 759:

Còn chưa đi được nửa tiếng, mặt mũi đầu tóc quần áo của Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Vân đã bị phủ một tầng bụi dày.
Trên đường đi dù có vài lần muốn mở miệng hỏi người đưa tin xem người đến tìm bọn họ là ai.
Kết quả vừa mở miệng ra gió bụi đã thổi vào miệng, căn bản không mở miệng được.
Vừa đi được đến cổng, lúc này, đứng ở cửa còn có lãnh đạo ở căn cứ, lão Hạ, ông ấy tuy rằng không làm nghiên cứu, nhưng là người tính toán chuyện lớn nhỏ ở căn cứ.
Lúc thấy lão Hạ đang đứng ở cửa căn cứ, Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Vân không khỏi sửng sốt, hai người đồng loạt nhanh bước: “Lão Hạ, sao cả ông cũng đến đây vậy?”
Còn đứng ngay ở cửa căn cứ, người nào phải lợi hại lắm mới có thể được cả lão Hạ tới đón tiếp như vậy!
Lão Hạ nâng gọng kính đen, cười tủm tỉm nói: “Lát nữa rồi hai người sẽ biết thôi.”
Ngữ khí hài hòa một cách hiếm thấy.
Thấy bộ dáng này của lão Hạ, Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Vân vô cùng kinh ngạc.
Mãi đến khi bọn họ đứng được thêm một lúc nữa, liền nghe thấy tiếng ầm ầm của xe, là tiếng bánh xe đang đảo quanh các hạt cát, phát ra tiếng kêu chói tai.
Tình hình giao thông ở Tây Bắc vốn không tốt, từ trong ra ngoài toàn là cát bụi, dù có làm ra được một con đường thì không lâu sau đó cũng sẽ bị cát bụi bao trùm hết.
Vậy nên sau đó bọn họ không trực tiếp làm đường nữa mà cứ đi theo bảng chỉ dẫn để đến nơi là được rồi.
Nhưng mà tại lúc này đây, lại có xe ô tô địa hình đi trên con đường đầy cát bụi, không phải khiến người khác không khỏi ngạc nhiên sao?
Đường Mẫn Vân hoài nghi: “Lão Hạ, là ai tới vậy? Còn lái xe tới đây nữa?”
Lão Hạ đưa tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Khoảng ba phút nữa thôi là hai người sẽ biết ngay đó mà.”
Lời này của ông ấy càng khiến hai vợ chồng Chu Nghĩa Khôn phải quay qua nhìn nhau.
Lúc thấy xe sắp đến nơi rồi, lão Hạ liền phân phó bảo vệ căn cứ đi ra ngoài mở lưới sắt của cửa lớn ra.
Cửa lớn vừa mở ra, không lâu sau, chiếc xe tải ù ịch liền đập vào tầm mắt mọi người, xe tải vốn dĩ đã rất lớn, nhưng điều đáng chú ý hơn nữa chính là hộp chở hàng phía sau xe tải.
Đây rõ ràng là đang vận chuyển hàng tới.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Vân đã có một phán đoán rồi, nhưng là điều bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bởi vì điều đó dường như quá mức xa vời.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía lão Hạ.
Lão Hạ từ tốn nói: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn xe kìa.”
Bộ dạng già nua của ông ấy thì có gì đáng để nhìn chứ?
Ngữ khí này, thái độ này, thần sắc này, càng chứng minh rõ cho phán đoán trong lòng Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Vân.
Hai người đều theo bản năng mà kiễng chân lên, định nhìn cho rõ xem đồng chí ở bên trong xe là ai.
Nhưng là ai thì cát bụi mù mịt đã che hết tầm mắt người khác rồi, che phủ hết tầm nhìn đến tận ba tới năm mét.
Dù hai người đều hận không thể mở to mắt đến mù luôn rồi nhưng vẫn không thể nhìn thấy được gì.
Mãi cho đến khi tiếng xe tải tiến tới càng ngày càng gần, khi chỉ còn cách cửa lớn khoảng ba mét, tiếng phanh gấp của xe vang lên, sau đó, cửa xe loảng xoảng kêu lên một tiếng, từ vị trí lái xe, có một thanh niên trẻ tuổi cao ráo đi ra.
Đầu tiên nhìn thấy là một đôi giày, đôi giày đã dính không ít cát vàng trên mặt đất, hiển nhiên là trong quá trình lái xe đã phải đi lên đi xuống xe rất nhiều lần.
Tiếp đến là một đôi chân dài, áo được sơ vin trên hông, càng làm lộ rõ cơ thể hơi gầy, lại nhìn lên trên tiếp là một khuôn mặt tuấn tú, chỉ là có vài phần mỏi mệt, đôi mắt đen láy, nhìn càng biểu lộ rõ rằng người này đã lâu chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Vân trong nháy mắt thậm chí còn quên cả hô hấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận