Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 763:

Rõ ràng khó mà tưởng tượng được anh phải lo liệu việc lái xe trên sa mạc như thế nào.
Càng không biết một đường này anh làm thế nào mới tới được.
Nghe được lời này, Hạ Hoài Dân cũng không khỏi trầm mặc: “Sau khi về nhà rồi cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi vậy.”
Lời này khiến Chu Nghĩa Khôn nhịn không được mà nở nụ cười, cười xong thì lại lắc đầu: “Sợ là giữ không được đâu, tính toán ngày thì hình như vợ con tôi sắp sinh rồi, lại còn là sinh đôi, cha đứa nhỏ không quay về thì không được.” Nói tới đây, ông liền nói: “Lão Hạ, tôi có ý tưởng này.”
“Được, không phải là ông không cần có nữa sao.”
Đều đã quen biết hơn nửa đời người rồi, có ai còn không hiểu ẩn ý trong lòng nhau được chứ.
Chu Nghĩa Khôn: “...”
Hai người ước chừng đi trước một đoạn đường, rồi tới được căn phòng trống, đây là phòng mới xây, tính để làm một nhà xưởng pháo thuốc.
Hạ Hoài Dân đi kêu người truyền tin gọi thêm người tới để chuyển thêm hàng, lại đến tiếp đón xe của Chu Trung Phong để đó.
Chu Trung Phong nhìn ra từ cửa kính xe, đánh giá qua vị trí, liền đi xuống dưới, còn không quên nhìn thoáng qua Chu Mẫn Hoa đang ăn đồ hộp.
“Mẹ, chúng ta đi xuống thôi.”
Trên ghế phụ của xe tải có đặt hai bình đồ hộp, là anh chuẩn bị ở đó để ăn trên đường nhưng vẫn chưa ăn, Đường Mẫn Hoa vừa lên nhìn thấy hai lọ đồ hộp kia ánh mắt đều tái lại rồi.
Khó trách Đường Mẫn Hoa lại có bộ dạng như vậy.
Thực sự là lâu lắm rồi chưa được ăn hoa quả.
Chưa nói đến đồ hộp lại càng hiếm lạ đối với bọn họ.
Chu Trung Phong thấy bà ấy như vậy còn có gì không rõ nữa, anh đưa cho bà ấy, nói: “Bên trong ngăn kéo có thìa, mẹ cứ trực tiếp mở ra mà ăn.”
Đường Mẫn Hoa cầm lấy hộp hoa quả, bà ấy có chút do dự, đồng thời có hơi luyến tiếc.
Lão Chu còn chưa được ăn nữa.
Chu Trung Phong nghiêng xe về một bên, không quên nói: “Bên trong thùng xe còn nhiều đồ hộp lắm, mẹ không cần tiết kiệm đâu.”
Nghe được lời này rồi thì Đường Mẫn Vân mới không khách khí nữa, thậm chí còn không quan tâm có còn đang ở trên xe hay không, trực tiếp mở một lọ đồ hộp ra ăn.
Vừa mở ra, ập vào mũi là hương vị vải ngọt ngào, khiến cho người ta nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Đường Mẫn Hoa dùng thìa, múc miếng thứ nhất đưa đến cho Chu Trung Phong ăn trước.
Chu Trung Phong lại từ chối: “Mẹ, dọc đường đi con ăn không biết bao nhiêu là đồ hộp rồi.”
Ăn mãi đến khi ngán rồi không ăn nổi nữa, anh thà ăn bánh mà Thư Lan cho anh ăn chứ không muốn ăn đồ hộp nữa, ban đầu còn thấy ngon, nhưng càng về sau càng ngọt đến sợ.
Lời này khiến Đường Mẫn Vân mở to mắt, cũng không khách khí với Chu Trung Phong nữa mà trực tiếp dùng thìa múc một miếng lên ăn.
Vải vừa vào miệng thì hương vị ngọt ngào cũng ập tới, là loại hoa quả quan trọng nhất!
Đường Mẫn Hoa một hơi ăn hết ba miếng, sau đó vội vã xuống xe: “Tiểu Phong, cho mẹ xuống để đưa cho cha con ăn cùng nữa.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, tìm vị trí hàng đơn để đỗ xe, vừa vặn thùng xe phía sau cũng được đặt đối diện với gian nhà, lúc này mới mở cửa xe cho Đường Mẫn Hoa đi xuống.
Đường Mẫn Hoa vừa xuống đã chạy về phía Chu Nghĩa Khôn: “Lão Chu, ông xem cái gì nè.”
Trong miệng bà ấy vẫn còn miếng vải chưa nuốt xuống hết, cảm thấy có chút nuối tiếc.
Đến cả từ ngữ nói ra cũng không rõ.
Nhưng Chu Nghĩa Khôn vẫn nghe hiểu được, nhìn thấy bình thủy tinh mà Đường Mẫn Hoa đang cầm trên tay, còn đồ ở trong bình thủy tinh đó thì ông chưa thấy qua bao giờ hết.
“Đây là hoa quả đóng hộp sao?”
Chu Nghĩa Khôn hỏi.
“Là vải đóng hộp, lão Chu, ông còn nhớ rõ không, năm đó khi chúng ta còn ở thủ đô đã nếm quả vải rồi, nhưng tôi không hề ngờ đời này lại có thể được ăn thêm một lần nữa.”
Ở Tây Bắc này cái gì cũng không có hết.
Vào thời điểm khó khăn nhất, Đường Mẫn Hoa cùng với Chu Nghĩa Khôn còn hay nói giỡn với nhau, Dương Ngọc Hoàn của thời cổ đại còn ăn được quả vải được chuyển đến từ tận tám trăm dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận