Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 765:

Chu Trung Phong trong giây lát liền nghĩ, nếu như con của anh đứng ở dưới như vậy, anh có cho phép hay không?
Đáp án là phủ định.
Anh không cho phép.
Anh lo lắng đến sự an nguy của bọn họ.
Có lẽ Thư Lan nói đúng, đối xử với cha mẹ cứ giống như đối xử với con cái là được rồi.
Nghĩ đến đây, tốc độ giật giây thừng của Chu Trung Phong liền nhanh hơn mấy phần, sắc mặt cũng không khỏi nhu hòa hơn mấy phần.
Anh có chút nhớ nhung Thư Lan.
Anh phải nhanh chóng hơn, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện bên này để có thể kịp về nhà.
Đúng vậy, chính là về nhà.
Nơi ở của cha mẹ không phải nhà của anh, nhưng nơi Thư Lan ở, chắc chắn chính là nhà của anh.
Lúc Chu Trung Phong đang bận rộn ở bên này, người đưa tin kia đã dẫn tới được hơn mười người trẻ tuổi, đều là những học trò được chuyển tới đây từ nửa năm trước.
Vừa nghe tới chuyện dỡ hàng, mọi người lập tức buông bỏ việc đang làm.
Thấy bọn họ đã tới rồi.
Chu Trung Phong trói chặt lại mấy sợi dây thừng phía sau thùng xe, nói với bọn họ: “Mau lại đây, bắt đầu dỡ hàng từ phía trước.”
Anh đứng ở phía trên cùng mà phụ trách bưng đồ qua, bởi vì hàng hóa trên thùng xe chỗ anh đứng là dễ lấy nhất.
Phía trên là đồ hộp, đồ hộp được đặt trong các hộp rương, mỗi một thùng rương đều rắc rất nhiều rơm rạ.
Để tránh cho va chạm gây vỡ lọ.
Chu Trung Phong vừa nói, mọi người lập tức xếp hàng lại, ánh mắt đầy trông mong mà nhìn qua.
Chu Trung Phong đưa một cái thùng qua trước: “Có hơi nặng.”
Nhìn anh bê một cách dễ dàng như vậy, người nhận phía dưới còn tưởng rất bình thường, nhưng sau khi nhận lấy thùng hàng rồi, mặt người đó nháy mắt trở nên xanh tím, thiếu chút nữa là không bê được.
Hạ Hoài Dân cùng với Chu Nghĩa Khôn ở bên cạnh thấy vậy không khỏi kinh hồn lo lắng: “Đây chắc là hoa quả đóng lọ rồi, nhỡ ngã một cái sợ là sẽ bị rơi hết ra mất.”
Nghe được lời này, mọi người lại càng cẩn thận hơn.
Liên tiếp chuyển hơn mười thùng, càng về sau lại càng nặng.
Nặng đến không chịu được nữa.
Số hoa quả đóng lọ phải nặng đến khoảng năm cân một lọ, hợp lại cùng một chỗ không khỏi nặng đến mức khó mà bê được.
Chu Trung Phong sau khi hạ xong hoa quả đóng lọ, thấy mấy học trò mệt đến đỏ lừ cả mặt kia thì nhắc nhở: “Nên rèn luyện thêm đi.”
Vừa rồi từ xe lửa đi xuống, một mình anh vận chuyển mấy trăm cân hàng hóa cũng không thở hổn hển như bọn họ.
Nghe được lời này, mọi người đều có chút xấu hổ.
Bọn họ ở dưới hợp lại phải đến hơn mười người, còn Chu Trung Phong chỉ có một mình phía trên chuyển đồ xuống, đủ thấy bọn họ yếu đến mức nào.
Chuyển xong hoa quả đóng lọ rồi, kế tiếp là rau củ khô, đều rất mềm cũng rất nhẹ, cố ý được đặt dưới hoa quả đóng lọ, cũng để giảm đi độ xóc cùng với va chạm.
Lúc mọi người nhận lấy rau củ khô chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ.
Rau củ khô dù có mười cân vẫn dễ khuân vác hơn là hoa quả đóng lọ mười cân.
“Đây là gì vậy?” Có người nhịn không được mà hỏi.
Chu Trung Phong: “Là rau củ.”
Lời này thốt ra, ánh mắt tất cả mọi người lập tức sáng lên: “Rau củ sao?”
Bọn họ gần như đã quên luôn cả từ rau củ kia rồi.
Chu Trung Phong ừ một tiếng: “Sau khi chuyển xong rau củ rồi, kế tiếp là mứt, rồi đến hải sản phía dưới cùng.”
Mỗi loại hàng anh nói ra, ánh mắt mọi người lại càng sáng hơn.
Ban đầu vốn không còn khí lực nào nữa, bây giờ bỗng chốc khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đến khi chuyển đến loại hàng cuối.
Chu Trung Phong không để bọn họ chuyển nữa, nói thẳng: “Vừa rồi đều là đồ mà quân đội ở hải đảo cung ứng cho căn cứ ở Tây Bắc, còn lại ở đây là đồ vợ tôi chuẩn bị cho cha mẹ chồng tôi, coi như là hàng hóa riêng.”
Anh lấy ra một danh sách đưa cho Hạ Hoài Dân: “Chú đếm qua hàng hóa của nhà nước đi, nếu như không có vấn đề gì nữa thì cháu sẽ mang hàng hóa riêng về nhà.”
Lúc này không ngờ một xe hàng hóa còn phân thành công tư như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận