Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 781:

Mẹ Khương kêu lên một tiếng, thấy ông ấy cố hết sức mà bế con gái lên thì lại càng sốt ruột hơn: “Sao Trung Phong vẫn chưa quay về chứ!?”
Cha Khương nghe vậy thì quay lại trừng mắt với bà ấy: “Lúc này nói chuyện đó làm cái gì?”
“Chuyện sinh đứa nhỏ vẫn quan trọng hơn.”
Hơn nữa nhắc tới Trung Phong không phải sẽ khiến tâm trí Thư Lan hỗn loạn hơn sao?
Trung Phong đi mấy ngày hôm nay, Thư Lan tuy rằng không nhắc tới anh, nhưng mỗi ngày đều nhìn ra bên ngoài.
Rõ ràng là đang rất nhớ đối phương.
Chỉ là Thư Lan có chút hướng nội, không muốn khiến cho người nhà lo lắng nên tới tận bây giờ chưa từng nói qua về chuyện đó.
Mẹ Khương nghe vậy dường như cũng ý thức được bản thân mình sai rồi, vội nói: “Lỗi tôi lỗi tôi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền tới động tĩnh, tiếng đập cửa vang lên bôm bốp.
Là đội trưởng Na đang đứng ngoài cửa: “Chú, là cháu đây.”
Chưa đợi đối phương đáp lời, dưới tình huống khẩn cấp anh ấy lập tức nhảy vào luôn.
“Tiểu Phong sắp sinh rồi sao?”
Cha Khương gật đầu, bế Thư Lan có chút mất sức đi ra ngoài: “Có cách nào để đưa Thư Lan đến phòng y tế không?”
Đội trưởng Na nhìn lướt qua Khương Thư Lan, thấy sắc mặt cô lúc này trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, chiếc bụng lớn kia lúc này tựa như sườn núi vậy, không khỏi dọa cho người ta sợ hãi.
Đội trưởng Na giật mình, đưa tay ra với cha Khương: “Chú, Tiểu Khương cứ để cho cháu, lúc này chúng ta không cần để ý đến gì nữa đâu.”
Cha Khương do dự một hồi, tuổi của ông cũng cao rồi, bế được một hồi chứ không thể nào bế được một lúc lâu.
Chưa nói đến sức nặng của Khương Thư Lan bây giờ chính là sức nặng của ba người lận.
Đội trưởng Na nhận lấy Khương Thư Lan, chạy ra bên ngoài: “Xe đến rồi, chú, chú cũng cùng lên, còn có thím nữa cũng lên luôn đi.”
“Trong nhà còn gì cháu cùng với Hồng Vân sẽ chuẩn bị cho.”
Không thể không nói những lúc như thế này đây chiến hữu vô cùng cần thiết.
Chu Trung Phong không có ở đây, hàng xóm chiến hữu như bọn họ đều coi Khương Thư Lan như người nhà, đứa nhỏ ở trong bụng cô sau khi được sinh rồi sẽ phải gọi anh ấy một tiếng cha nuôi.
Cha Khương nghe được lời này, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy chiếc xe jeep ở bên ngoài, ngay cả ở trên đảo cũng chỉ có tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi mới có chiếc xe này.
Nhưng mà lúc này đây bọn chúng lại đang được đậu trước cửa bọn họ.
Chính ủy Tống phụ trách lái xe, đội trưởng Triệu ngồi ở ghế phó lái, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức nhảy xuống dưới, đứng cạnh cửa xe nói lớn: “Mau đưa lên đi rồi để cô ấy nằm thẳng xuống.”
Hắn ta tốt xấu gì cũng là người từng trải, cũng từng làm cha của ba đứa con rồi.
Còn hơn đội trưởng Na kia động tay động chân nhưng lại không biết đi đâu.
Đội trưởng Na nghe vậy thì lập tức đặt Khương Thư Lan ra phía sau.
Một mình cô chiếm hết chỗ, đến cả đội trưởng Triệu cũng chưa thể lên được.
Anh ta vọt lên vị trí của mình: “Chú, thím, hai người mau đi lên, một người ngồi vào ghế phó lái, một người ngồi phía sau, một trong hai người chịu khó ngồi xổm xuống.”
“Lão Tống sẽ đưa mọi người tới phòng y tế.”
Đây coi như là sắp xếp một cách thỏa đáng rồi.
Không thể không nói, những lúc không có Chu Trung Phong, chiến hữu của anh chính là chỗ dựa lớn nhất.
Bọn họ sắp xếp được mọi việc đâu vào đó hết rồi khiến cho cha Khương cùng với mẹ Khương vốn còn đang bối rối nháy mắt lập tức an ổn hơn: “Tôi đi lên ngồi phía trước, mẹ nó chịu khó ngồi sau bất tiện hơn xíu nhé.”
“Bưng nhân sâm đã ngâm tới.”
Mẹ Khương ừ một tiếng, Miêu Hồng Vân ở trong nhà nghe được động tĩnh thì lập tức bưng một cái chậu qua cho mẹ Khương.
“Thím, nhanh lên đi, đồ chuẩn bị cho Thư Lan sinh con cháu sẽ nhanh chóng mang tới cho chú thím.”
Lúc này đây không phải là lúc để nói cảm ơn nữa rồi.
Bởi vì lời cảm ơn thực sự quá nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận