Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 782:

Mẹ Khương nhận lấy chiếc chậu rồi nhảy lên xe, ngồi xổm bên cạnh Khương Thư Lan, vừa vỗ vỗ cô còn không quên an ủi cô đừng sợ hãi.
Miêu Hồng Vân đứng ở cửa xe nhìn Thư Lan một cái, bụng cô đang cao ngất khiến người ta kinh hãi.
Sinh con đối với phụ nữ từ trước đến giờ chưa bao giờ là chuyện đơn giản.
Rõ ràng chính là đi qua quỷ môn quan.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Miêu Hồng Vân có chút nóng lên: “Thư Lan.... Em phải bình an đó.”
Khương Thư Lan cười trừ với cô ấy, nói ra hai chữ cảm ơn.
Chính ủy Tống nhìn thời gian, đã là năm giờ hai mươi lăm rồi.
Hắn ta nói với mọi người phía sau: “Đừng buôn chuyện nữa, đợi Tiểu Khương sinh con xong rồi nói sau.”
Chu Trung Phong không có ở đây, hắn ta nghiễm nhiên trở thành người tâm phúc của bọn họ.
“Thím, thím nhớ giữ Tiểu Khương, cháu sẽ đi hơi nhanh đó.”
Đường đi của bọn họ tới phòng y tế mất ít nhất cũng phải bốn mươi phút.
Nhưng nếu đi xe, chính ủy Tống còn đi nhanh nữa có lẽ chỉ mất mười năm phút thôi.
Mà trong mười năm phút này, mẹ Khương đã cho Khương Thư Lan uống nhân sân ngâm trong chậu, không biết là do tác dụng tâm lý hay do nhân sâm thực sự có hiệu quả mà Khương Thư Lan lập tức cảm thấy mình đỡ đau đỡ mất sức hơn lúc nãy.
Đợi khi đến phòng y tế rồi, tối đến vẫn có người trực ở đó.
Không có nhiều lắm, La Ngọc Thu lập tức kêu người mang cáng đi ra, đây là đồ thường xuyên chuẩn bị cho người trong quân đội.
Lúc này cũng phát huy tác dụng rồi.
Thư Lan được nâng lên cáng, cha Khương cùng với chính ủy Tống người trước người sau đi theo.
Chính ủy Tống mặt mũi rất nghiêm nghị nhưng ngữ khí vô cùng hài hòa: “Tiểu Khương, cô đừng sợ, Trung Phong sắp quay về rồi.”
Hắn ta nhận được tin tức một tuần trước Chu Trung Phong bắt đầu quay về hải đảo từ Tây Bắc rồi.
Tính toán thời gian một chút lẽ ra giờ này nên về rồi mới phải.
Khương Thư Lan nghe vậy lập tức mở mắt ra, nhìn thoáng qua mặt trời sắp lên, cô cúi đầu gọi một tiếng: “Chu Trung Phong.”
Cô như thể không đợi được anh nữa rồi.
Ba giờ rạng sáng.
Xe tải đi nhanh một đường khiến một tầng bụi bay lên.
Chu Trung Phong đang lái xe không khỏi mệt mỏi sau một thời gian dài đi lại, đang dừng xe ở bên ngoài nhà khách rồi.
Anh nhanh chóng nhảy xuống dưới từ trên xe, nói với cán sự đang trực nhà khách: “Đồng chí, tôi là quân nhân hải đảo Chu Trung Phong, xe tôi dừng ở bên ngoài, sáu giờ sẽ có người tới mang đi.”
“Ngoài ra, tôi cần một con thuyền nhỏ.”
Nghe được lời này của Chu Trung Phong, cán sự thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Cần một con thuyền nhỏ sao?
Bọn họ chỉ nghe qua việc mua vé tàu, chứ chưa từng gặp qua ai nói muốn một con thuyền nhỏ hết.
Chu Trung Phong: “Chuyện đang rất khẩn cấp, lúc này tôi lập tức phải quay về hải đảo ngay, vé tàu đi thuyền lớn tôi thực sự không chờ được, anh ở bên này giúp tìm cho tôi một con thuyền với, tôi sẽ tự mình chèo thuyền về.”
Vé tàu thuyền lớn phải đến sáu giờ mới có để xuất phát.
Trước đó anh còn phải ăn cơm trên đường đi, làm gì cũng làm trên xe hết cũng chỉ để quay về sớm một chút.
Cán sự của nhà khách chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ.
Hắn ta nhất thời cả kinh: “Đồng chí, chuyện này tôi không quyết định được, tôi cần phải đi tìm lãnh đạo Hạ.”
Nhà khách của bọn họ quả thực là có thuyền thật.
Chu Trung Phong nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Ba phút có được không?”
Nếu thực sự không được nữa thì bắt anh bơi về cũng được.
Không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây.
“Được.”
Thấy sắc mặt của Chu Trung Phong rất cấp bách, cán sự nhà khách kia cũng biết không thể chậm trễ, lập tức xoay người đi vào gọi lãnh đạo chịu trách nhiệm việc này, nói qua mọi chuyện một lần.
Nhà khách của bọn họ chủ yếu là đón tiếp mấy quân nhân trong quân đội cùng với người nhà tùy quân của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận