Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 783:

Lãnh đạo nghe xong lập tức nói: “Là đội trưởng Chu đúng không? Bờ sông chúng tôi có một con thuyền nhỏ thật nhưng có hơi cũ.”
“Không sao hết.”
“Ông dẫn tôi tới đó đi.”
Lúc này đây không còn cần thiết phải quan tâm xem thuyền có cũ hay không nữa rồi.
Chu Trung Phong lần đầu có chút tức giận, hải đảo này thực sự quá xa rồi, không tiện đường tiện xe, chỉ có thể dựa vào thuyền mà đi tới.
Đối phương thấy Chu Trung Phong đồng ý rồi cũng không nói gì thêm nữa mà trực tiếp dẫn anh tới bờ biển.
Thuyền của bọn họ là thuyền dạng đánh cá, bình thường đưa đò sẽ thi thoảng có vài người dùng.
“Là con thuyền này.”
Chu Trung Phong ừm một tiếng, lấy giấy bút trong túi ra để viết một tờ giấy ghi nợ: “Thuyền tôi dùng xong rồi sẽ cho người mang tới trả.”
Sau đó đặt một tờ nhân dân tệ ở phía dưới đưa cho đối phương.
Chưa đợi đối phương từ chối, anh đã nhảy lên thuyền nhỏ rồi.
Dưới tiết trời sáng sớm, con thuyền nhỏ loạng choạng lao về phía mặt trời.
Thấy đối phương gấp rút đến như vậy, cán sự trẻ tuổi ở bên cạnh nói: “Vị đồng chí này không sợ nguy hiểm hay sao.”
Rời bến vào lúc nửa đêm như vậy, còn dùng con thuyền nhỏ nữa thực sự không muốn sống nữa sao.
Lãnh đạo lớn tuổi ở bên cạnh cầm tờ giấy cùng tờ nhân dân tệ, thở dài: “Nếu không phải do có việc gấp thì đâu cần vội bán sống bán chết như vậy.”
“Hy vọng anh ấy bình an vô sự mà đi tới hải đảo thôi!”
Sáu giờ rạng sáng.
Sau khi Khương Thư Lan được đưa vào phòng y tế thì được đặt trên chiếc giường bệnh hẹp.
La Ngọc Thu thức suốt đêm, kiểm tra cửa tử cung: “Mở được bốn xăng ti mét rồi, người nhà đâu? Chuẩn bị đồ ăn cho thai phụ đi, còn phải bổ sung sức lực nữa.”
Còn cần một khoảng cách nữa mới đến mười xăng ti mét.
Mẹ Khương lập tức đi tới, định sờ sờ người mình, lại phát hiện mình đi nhanh quá nên chỉ mang một ca nước nhân sâm, liền hỏi: “Nước nhân sâm có được không?”
Lời này không khỏi khiến La Ngọc Thu sửng sốt: “Được.”
Đây vẫn là thứ rất tốt.
Lúc nhớ đến Khương Thư Lan có người cha làm nghề y thì cô ấy liền hiểu ra được.
“Cho uống ít nước sâm cũng được, nhưng tốt nhất vẫn nên chuẩn bị ít đồ, nếu như muốn sinh thì phải mở đến chín mười xăng ti mét.”
Mẹ Khương gật đầu rồi cho Thư Lan uống nước nhân sâm.
Cha Khương: “Để tôi quay về một chuyến.”
Vừa dứt lời, chính ủy Tống đã nói: “Để cháu lái xe quay về.”
“Không cần phải quay về nữa đâu.”
Đội trưởng Na cùng đội trưởng Triệu chạy một đường tới, mỗi người cầm trong tay một túi đồ.
Đầu hai người đều đổ đầy mồ hôi.
Đội trưởng Na đưa đồ ăn qua: “Đây là đồ mẹ cháu chuẩn bị, mau cho Tiểu Khương ăn đi.”
Nhà họ Na ở bên cạnh nghe được động tĩnh thì cả ba người đều phân công nhau mà chuẩn bị, đội trưởng Na tới đỡ người, Miêu Hồng Vân thì đi thông báo cho chính ủy Tống cùng với đội trưởng Triệu.
Còn bà lão Na thì chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp.
Nấu một bát trứng đường đỏ, bên trong luộc năm quả trứng.
Một khay đầy đồ ăn đã được đội trưởng Na mang tới.
Nhìn thấy bát trứng gà đường đỏ kia, mẹ Khương cùng cha Khương đều ngây người, mẹ Khương nhận lấy khay đồ ăn, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Lúc Thư Lan đang chảy nước ối, cả bà ấy cùng với chồng đều vô cùng luống cuống.
Cũng chỉ có thể cố gắng mà đưa Thư Lan tới phòng y tế, quên hết cả luôn những dặn dò thường ngày này.
Đều là do luống cuống quá nên không nhớ được gì.
Đội trưởng Na xua tay, lau mồ hôi trên đầu mình rồi đặt mông ngồi xuống, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.
Chạy hơn mười ki lô mét cũng không bằng hơn hai mươi phút khẩn cấp này.
Đội trưởng Triệu bên cạnh cũng không khá hơn là bao, lấy quần áo cùng với giấy vệ sinh trong túi đồ ra: “Đây là đồ đồng chí Miêu đưa cho tôi.”
Miêu Hồng Vân vẫn ở phía sau, chị ấy đuổi không kịp bọn họ, đến thỏ cũng không chạy nhanh bằng bọn họ.
Cha Khương nhận lấy số đồ kia, không biết nói gì cho phải.
Trong lòng chỉ có thể cảm khái chiến hữu của con rể thực sự quá tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận