Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 784:

Ai nấy cũng có thể trông cậy được.
Giờ khắc này đây, Khương Thư Lan liền trở thành tiêu điểm của bọn họ: “Tiểu Khương thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, còn đang đợi.”
Mẹ Khương không thể không biết xấu hổ mà nói cửa tử cung vẫn chưa mở hết được.
La Ngọc Thu cũng biết da mặt Khương Thư Lan rất mỏng, liền đuổi hết mấy người đàn ông kia ra ngoài: “Được rồi được rồi, mọi người đều ra ngoài hết đi!”
Lúc này đây cô ấy cũng phải cảm khái.
Làm vợ quân nhân tuy rằng không dễ dàng gì, nhưng mấy người chiến hữu này gấp rút mà giúp đỡ đưa người không có chút tương quan nào với mình đến đây, hơn nữa còn đồng loạt chờ đợi ở bên ngoài. La Ngọc Thu lại cảm thấy bọn họ rất đáng yêu.
Đuổi bọn họ ra ngoài rồi, La Ngọc Thu nhìn thoáng qua Khương Thư Lan: “Cô cứ thả lỏng đi, uống xong bát trứng gà đường đỏ này rồi, nếu như nhanh có lẽ cửa tử cung sẽ mở đủ rồi tôi sẽ đưa cô tới phòng sinh.”
Bọn họ vẫn còn đang ở văn phòng của La Ngọc Thu.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, bắt đầu uống chén trứng gà đường đỏ.
Không thể không nói, đường thực sự rất hữu dụng đối với việc bổ sung thể lực.
Uống một bát trứng gà đường đỏ xong, Khương Thư Lan lập tức cảm thấy bản thân khỏe hơn vừa rồi rất nhiều.
Sáu giờ bốn mươi.
Cửa tử cung của Khương Thư Lan đã giãn ra được bảy xăng ti mét rồi: “Mau đưa đến phòng sinh.”
Thực ra La Ngọc Thu vẫn muốn Khương Thư Lan đợi ở phòng của mình, bởi cô ấy cũng rất muốn cho Chu Trung Phong cùng Khương Thư Lan có cơ hội gặp mặt trước khi đưa cô vào phòng hộ sinh.
Nhưng mà không đợi được nữa.
Cũng không thể đợi được.
La Ngọc Thu nói lời này xong thì phụ giúp Khương Thư Lan đi vào phòng hộ sinh.
Người ở bên ngoài cũng đồng loạt đi tới.
“Thư Lan, đừng sợ.”
“Ừm, Tiểu Khương, Trung Phong đang trên đường tới đây rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hình như tôi nghe được thanh âm của cậu ấy rồi.”
Có liên tiếp rất nhiều người xuất hiện trước mặt để an ủi cô.
Khương Thư Lan nói không nên lời cảm xúc ở trong lòng, cô gật đầu với mọi người để mọi người không cần lo lắng nữa.
Sau đó cô có chút thất vọng mà sờ bụng của mình, dường như thực sự không thể đợi được Chu Trung Phong nữa rồi.
Nhưng mà làm vợ quân nhân không phải là như vậy hay sao?
Chia lìa là điều bình thường, cô nên sớm hiểu điều này mới phải.
Nhưng trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng mỏng manh.
Trước khi đi vào phòng hộ sinh, Khương Thư Lan mở to hai mắt liếc nhìn ra bên ngoài một lần cuối cùng.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà dường như cô nhìn thấy được ở cuối hành lang một bóng người giống hệt như Chu Trung Phong vậy.
Chính là anh sao?
“Thư Lan.....”
Chu Trung Phong chạy từ bên ngoài tới, hai mắt anh có hơi phiếm hồng, cằm dưới xồm xoàm đầy râu, nhìn qua có mấy phần mỏi mệt.
Đi lại liên tục nhiều ngày như vậy, có lẽ anh có chút ăn không tiêu được.
Nhưng lúc nhìn thấy chiếc bụng lớn của Thư Lan, nằm trên giường giải phẫu, tất cả mỏi mệt đều tan biến không còn chút nào nữa.
Chỉ còn có sợ hãi.
Sợ hãi đến cực điểm.
Sợ cô sẽ xảy ra chuyện, cũng sợ sẽ mất đi cô.
Liền thuận mồm gọi một tiếng Thư Lan, Khương Thư Lan theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua, nhìn qua thân ảnh cao ngất đang đứng ở cuối hành lang kia.
Thân ảnh kia chính là thân ảnh mà cô ngày đêm trong ngóng nhớ mong.
Nhưng mà cô vẫn cho rằng bản thân chỉ đang gặp ảo giác mà thôi, bởi vì cô biết lời kia của chính ủy Tống chỉ là đang muốn an ủi cô mà thôi.
Tính toán thời gian một chút thì lúc này có lẽ Chu Trung Phong vẫn còn đang ở căn cứ Tây Bắc.
Khương Thư Lan theo bản năng mà thì thào: “Chắc là tôi nghe nhầm nhìn nhầm rồi đúng không?”
“Không, em không nhìn nhầm.”
Bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói không biết là của ai.
Lúc này đây tất cả mọi người đều hướng về phía hành lang nơi âm thanh vừa được truyền đến kia.
Người vừa nói không phải ai khác mà chính là Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận