Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 789:

Chủ nhiệm lý phân phó cho La Ngọc Thu, không thể không nói, người có kinh nghiệm đỡ đẻ thực sự rất khác biệt.
Nước nhân sâm này ít nhất có thể giúp được cho sản phụ cùng với bác sĩ rất nhiều điều.
Lúc đang rặn ra đứa thứ nhất bị mất sức mấy lần cô đều uống nước nhân sâm, sợ nước nhân sâm lạnh, hộ sinh còn phải bọc lại cẩn thận.
Cứ như vậy, lúc uống đến miệng nước vẫn còn nóng.
Sau khi uống thêm ba ngụm nhân sâm nữa, Khương Thư Lan lập tức cảm thấy bản thân dường như lại có thêm sức lực.
Dựa vào lời phân phó của chủ nhiệm Lý, cô lại tiếp tục dùng sức.
Trong nháy mắt tiếp theo, đứa nhỏ cuối cùng cũng được sinh ra, nhưng mà đứa nhỏ này lại hoàn toàn im lặng không khóc lóc chút nào.
Chủ nhiệm Lý cắt cuống rốn của đứa nhỏ, xách chân của đứa nhỏ lên, nó vẫn không chịu khóc, bà ấy vô cùng bình tĩnh.
Sau đó chủ nhiệm Lý phải vỗ nhẹ vào mông nó.
Lúc này thì tốt rồi, tiếng khóc rõ to của đứa nhỏ cuối cùng cũng chịu truyền ra.
Lần này tất cả mọi người trong phòng đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
La Ngọc Thu đưa tay sờ mặt đứa thứ hai: “Cũng bình tĩnh thật đó.”
Vậy mà lại không chịu khóc.
Sau đó đặt đứa nhỏ nằm xuống, nhìn y hệt như con cún con.
Nói với Khương Thư Lan: “Đứa thứ hai hai cân rưỡi, đứa thứ nhất hai cân bảy.”
Hai đứa nhỏ đều khá nhẹ, nhưng cũng nhờ có như vậy mà Khương Thư Lan mới có thể sinh một cách dễ dàng hơn được.
Từ lúc bắt đầu sinh cho đến bây giờ cũng mới được có mấy tiếng.
Không thể không nói, thể trọng mà cha Khương giữ cho Khương Thư Lan đợt sau của thai kỳ thực sự rất có hiệu quả.
Đứa nhỏ nhẹ nhưng không quá nhẹ, đến lúc sinh ra, nuôi dưỡng cẩn thận thì thể trọng sẽ tăng lên.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, cô thực sự quá mệt mỏi rồi.
La Ngọc Thu cùng với hộ sinh bế hai đứa nhỏ ra bên ngoài.
Nhìn bóng dáng rời đi của hai người bọn họ.
Khương Thư Lan không khỏi tò mò, cô sinh được ai vậy?
Là bé trai hay bé gái?
Chủ nhiệm Lý ở một bên khâu lại vết rạch cho cô, phía dưới đau như bị xé rách: “Có hơi đau, kiên nhẫn một chút nhé.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, đau đến mức khiến suy nghĩ của cô nhất thời bị rời đi.
Dù là sinh được con trai hay con gái thì sinh xong là được rồi.
Tám giờ năm mươi phút.
Cửa phòng giải phẫu đột nhiên được mở ra kêu lên kẽo kẹt một tiếng.
Đối với những người đang chờ đợi bên ngoài mà nói, đây quả thực chính là âm thanh mà bọn họ đang mong chờ nhất.
Chu Trung Phong chạy lên đầu tiên, cha Khương cùng với mẹ Khương theo sau, hai đứa nhỏ cũng đều chạy lại.
Hộ sinh bế đứa lớn, La Ngọc Thu bế đứa nhỏ.
Người thì bế đứa bé đưa qua cho Chu Trung Phong, người thì bế qua cho mẹ Khương.
Chu Trung Phong có chút không dám nhận lấy, đứa nhỏ thực sự quá nhiều nếp nhăn, nhìn qua trông như con khỉ con vậy.
Anh cứng người lại không bế lấy, lại rụt tay lại, nghiêng đầu nhìn về phía phòng giải phẫu rồi hỏi han: “Thư Lan nhà chúng tôi thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, chủ nhiệm Lý đang khâu vết giãn cho cô ấy, sắp xong rồi.”
Nghe được lời này, mấy người Chu Trung Phong đang đứng ở đó đều không khỏi đau lòng.
“Cô ấy không sao chứ?”
Lúc này đây tất cả mọi người đều nhìn về phía phòng giải phẫu, vậy mà lại không có một ai dám bế lấy hai đứa bé.
La Ngọc Thu đỡ đẻ nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế này.
“Vết giãn cũng nhỏ thôi, không có vấn đề gì đâu.” Dừng một lúc, lại bế đứa nhỏ về phía trước: “Mấy người ai định bế hai đứa bé đây?”
Bọn họ đều phải bế lâu như vậy rồi.
“Để tôi, Chu Trung Phong nhận lấy một đứa, sau khi nhận lấy đứa nhỏ, cả người anh tựa như biến thành cây gậy mà duỗi thẳng ra, anh không dám cử động.
Mẹ Khương ở bên cạnh cũng nhận lấy một đứa, nhưng không khẩn trương hồi hộp giống như Chu Trung Phong, động tác của mẹ Khương lại tự nhiên hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận