Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 791:

Kết quả… Hai đứa bé này lại là hai bé trai.
Thiết Đản và Lôi Vân Bảo muốn đuổi theo Thư Lan, nhưng mẹ Khương và cha Khương đã kéo bọn họ lại: “Hai đứa có thể đi, nhưng không được nói chuyện lớn, cô của hai đứa phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hai đứa nhỏ dạ một tiếng, bọn họ rón ra rón rén đi theo.
Trong phòng bệnh.
Chu Trung Phong bế Khương Thư Lan từ trên xe giường đẩy lên, anh nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Động tác của anh vô cùng nhẹ, nhưng lúc thả ra, Khương Thư Lan vẫn không khỏi hít hà một hơi.
Miệng vết thương ở phía dưới mới được khâu lại, cho dù không động đậy gì thì cũng đau, chứ đừng nói chi nhúc nhích.
“Đau hả?”
Chu Trung Phong nhíu mày, anh đặt cô lên giường, kéo chăn lại, đắp cho cô: “Anh đi gọi bác sĩ.”
Khương Thư Lan kéo anh lại: “Đừng đi.”
Tình trạng bây giờ của cô có đi tìm bác sĩ cũng vô ích, ngoại trừ tiêm thuốc tê, nhưng cô đang ở giai đoạn phục hồi sữa mẹ, nếu tiêm thuốc tê, em bé bú sữa mẹ sẽ không tốt.
Chu Trung Phong đứng yên tại chỗ, nhiều lần anh muốn hỏi, anh có thể làm gì?
Anh nhận ra cái gì mình cũng không làm được, anh cực kỳ bất lực.
Loại tình huống này, anh cũng không có cách nào khác.
“Anh ngồi xuống đi, ở bên cạnh em là được rồi.” Lời này vừa được nói ra, cha Khương và mẹ Khương cũng đã đi tới, hai đứa bé trong lòng kia không biết là do đói bụng hay sao, đứa lớn thì khóc oa oa, đứa nhỏ thì chưa hoàn toàn mở mắt, nhưng có thể nhìn thấy lỗ tai bé động đậy.
Cha Khương đưa bé lớn cho Chu Trung Phong: “Dỗ con mình đi.”
Chẳng phải bây giờ anh đã biết phải làm gì rồi sao?
Dỗ con mình chính là một nhiệm vụ cao cả.
Bỗng nhiên, Chu Trung Phong bị nhét đứa bé vào người một lần nữa, anh cúi đầu, cẩn thận xem xét đứa bé trong ngực, sau đó anh nhíu mày, nói ra mấy chữ.
“Thật đúng là xấu xí!”
Anh và Thư Lan đẹp như vậy, sao đứa bé này lại xấu thế chứ?
Anh thực sự không nỡ nhìn thẳng.
Không biết có phải bé lớn cảm nhận được ác ý từ cha mình hay không, bé òa khóc, khóc rất dữ dội.
Khóc đến mức bé nhỏ phải nhíu mày, đúng vậy, chính là nhíu mày.
Sau khi nhíu mày, bé ngáp một cái, cơ thể động đậy, lại tiếp tục ngủ.
Sự khác biệt giữa bé lớn và bé nhỏ có hơi lớn nha!
Một đứa thích khóc, một đứa động thế nào cũng không khóc.
Khương Thư Lan nghe tiếng khóc, bỗng dưng cô nghĩ tới gì đó: “Đưa đứa bé cho em xem.” Bời vì cô sinh thường, tuy đau, nhưng tinh thần vẫn tốt.
Nên sẽ không nghiêm trọng giống như sinh mổ.
Chu Trung Phong và mẹ Khương thấp người xuống, bọn họ để cho Khương Thư Lan nhìn đứa bé.
“Đây là con trai hay con gái?”
Cô nhìn không ra, bởi vì chúng đều xấu như nhau, trông như khỉ vậy.
Đây…
Chu Trung Phong không nói lời nào, anh vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn từ chuyện con gái mềm mại ngọt ngào, bỗng biến thành thằng đánh giày xấu xí.
Mẹ Khương ở bên cạnh ho một tiếng: “Là con trai.”
“Hả?”
Khương Thư Lan kinh ngạc mở to miệng: “Vậy quần áo ở Na gia phải làm sao bây giờ?”
Trong nhà đều chuẩn bị quần áo bé gái, gì mà tã lót hình bông hoa, váy hoa, áo hoa, đến nỗi giày cũng được thêu hoa.
Mẹ Khương chuẩn bị nói sẽ làm lại một lần nữa.
Thì Chu Trung Phong lại nói: “Chắp vá lại mà mặc đi.”
Dù sao hai đứa bé cũng còn nhỏ nên cũng không nhìn ra được gì.
Nhờ hai đứa bé còn nhỏ, nếu không bọn nhóc sẽ một hai phản đối.
Chu Trung Phong nói ra lời này, những người trong phòng bệnh bất giác nhìn về phía anh.
Chu Trung Phong ôm đứa bé: “Nếu làm lại một lần nữa, như vậy quá phiền phức, cứ mặc trước như vậy đã.”
Giọng điệu anh như là lẽ đương nhiên.
Con trai ư, nuôi dưỡng là được rồi.
Khương Thư Lan thở dài: “Chúng ta nghe anh ấy đi.”
Dù làm cũng không kịp.
Vì vậy.
Mẹ Khương tìm trong túi ra hai bộ quần áo màu trắng thêu hoa nhỏ màu tím, bọn họ thay cho mỗi đứa một bộ.
Lại nói, sau khi thay quần áo, hai đứa bé thật sự rất giống như con gái, trong sạch đẹp đẽ.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, sau đó cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận