Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 794:

Mẹ Khương ở bên cạnh nhìn bé nhỏ ngủ đến say mê, bà buồn cười: “Mẹ cảm thấy đứa nhỏ này đang trả thù, còn nhỏ như vậy đã biết trả thù cha mình rồi.”
Cha Khương nhíu mày: “Bé nhỏ trầm ổn, bé lớn thì hoạt bát hơn.”
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, cái miệng kia của bé lớn chưa từng khép lại, cứ giống như con ếch xanh vậy, luôn oa oa oa khóc lóc không ngừng.
“Nếu đã như vậy thì bé lớn kêu Nháo Nháo, bé nhỏ kêu An An được không?”
Tên này vừa được nói ra, Khương Thư Lan và mẹ Khương đồng loạt nhìn sang, mẹ Khương không khỏi nói: “Ông nhà này, nhìn không ra, ông cũng rất biết đặt tên đấy.”
“Nháo Nháo, An An!”
Tên dễ nhớ, lại phù hợp với tích cách của hai bé.
Khương Thư Lan cũng thấy dễ nghe, cô lập tức gật đầu: “Vậy bé lớn kêu Nháo Nháo, bé nhỏ kêu An An.”
“Nhưng mà, tên này có phải hơi giống tên con gái không?” Cô do dự nói.
Cha Khương xua tay: “Người ta thường nói, đàn ông mà tướng mạo như phụ nữ là có phúc khí, tên con trai giống tên con gái cũng như vậy.”
“Lát nữa Trung Phong trở lại đây, con bàn bạc với nó đi, xem nó có đồng ý không?”
“Nếu như đồng ý, vậy nhũ danh sẽ do nhà chúng ta đặt, tên chính thức để cho ông bà nội hai cháu đặt.”
Ông biết, cả nhà Chu Trung Phong đều là những người làm công tác văn hóa.
Lời này khiến cho Khương Thư Lan không khỏi gật gật đầu: “Vâng.”
Khương Thư Lan nhìn bé lớn đang khóc oa oa, cô để mẹ Khương đưa bé đến trước mặt mình, cho bé bú sữa: “Nháo Nháo, ngoan, đừng khóc.”
Mà kỳ quái hơn là, rõ ràng Thư Lan không có sữa nhưng Nháo Nháo ngậm trong miệng rồi, bé lập tức trở nên yên tĩnh, hàng mi vẫn còn vương nước mắt trong suốt, cái miệng nhỏ không ngừng mút, giống như trời sinh đã biết nên làm như thế nào.
Đúng là không cần thầy dạy cũng hiểu.
Khương Thư Lan không khỏi cảm thán: “Con đúng là đồ tham ăn.”
Cô vừa nói xong, trước ngực đau một cái, bé không mút được sữa, nên dùng sức, hàm trên và hàm dưới đều đè vào. Khương Thư Lan vô thức đẩy bé ra.
Mẹ Khương chần chừ: “Thư Lan, tuy con là con gái của mẹ, mẹ cũng thương con, nhưng con nít bú sữa chính là như vậy, con để nó mút nhiều hơn mấy cái, sữa sẽ chảy ra thôi.”
Nhưng mà người mẹ sẽ phải chịu đau. Quá trình này không cách nào tránh né được.
Cho dù mẹ Khương đau lòng con gái, nhưng bà cũng không có biện pháp.
Sinh con, cho con bú, đây là điều mà người phụ nữ đã mang thai nào cũng phải trải qua, không có cách nào khác.
Khương Thư Lan nghe vậy, cô nhíu mày, đáng thương nói: “Nhưng mà đau quá ạ!”
Ngực cô giống như bị kim đâm, cái loại mà nhiều kim đâm cùng một lúc.
“Vậy không cần cho bú nữa.”
Chu Trung Phong tắm rửa sạch sẽ, anh còn đổi một bộ quần áo khác, vừa đến đã lập tức bế Nháo Nháo từ trong ngực Thư Lan đi: “Trước đó cho nó uống sữa bột, anh thấy nó ăn khá tốt.”
Không cần phải làm khó xử mẹ nó.
Chẳng lẽ cha mẹ Khương không thấy Thư Lan đau đến mặt mày tái mét sao.
Bỗng nhiên trong lòng ngực không còn ai, Khương Thư Lan sửng sốt.
Người mẹ ruột như mẹ Khương ở bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa: “Sữa bột kia tốt, nhưng sao có thể sao với sữa mẹ? Mẹ biết Trung Phong con đau lòng vợ mình, nhưng con cũng nên đau lòng cho con trai con chứ.”
Chu Trung Phong nhíu mày, anh bế Nháo Nháo, chẳng khác nào bế một quả trứng, khoảng cách đã xa, cách tay cũng cứng ngắc.
“Lúc con còn nhỏ cũng không bú sữa mẹ.”
Tất cả đều dựa vào sữa bột, chẳng phải anh cũng lớn lên cho tới tận bây giờ, còn cao lớn tới vậy sao?
Mẹ Khương không còn gì để nói.
Nhưng cha Khương lại mở miệng, nói một phát trúng ngay vấn đề chính: “Cha mẹ để bé bú sữa Thư Lan, bởi vì nếu Thư Lan không cho, sau này ngực sẽ rất trướng, rồi bị viêm tuyến sữa, người chịu tội vẫn là Thư Lan.”
Quả nhiên chỉ có đàn ông mới hiểu nhau.
Hoặc có thể nói là một người bất công như cha Khương, lại đang giải thích cho một người bất công khác như Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận