Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 798:

“Con giả ngu giả ngơ với cha làm gì, con vừa đến đây cha đã ngửi được hương vị móng heo rồi.”
Chu Trung Phong hơi xấu hổ.
Cha Khương chọn vài loại thảo dược tốt, ông để riêng, chuẩn bị nấu thành nước cho Thư Lan uống.
“Mẹ vốn sợ con vất vả nên bà muốn buổi tối ngủ với Thư Lan, để con có thể nghỉ ngơi cho tốt, nhưng bà bị cha nói một hồi, ý cha là, cháu trai là con của hai đứa, con lại là cha mấy đứa nhỏ, buổi tối vẫn nên để hai đứa ở với nhau.”
“Con là cha nên phải chăm sóc hai đứa nhỏ, người làm mẹ như Thư Lan cũng đỡ phải vất vả.”
“Con thấy sao?”
Lời này tất nhiên khiến Chu Trung Phong gật đầu ngay lập tức.
“Cha, cha nói đúng, bọn nhỏ là con của con và Thư Lan, tất nhiên bọn con sẽ chăm sóc.” Sau đó, giọng điệu anh hơi dừng lại: “Nhưng ban ngày, con không ở nhà, phiền cha mẹ hỗ trợ chăm sóc hai đứa bé giúp con.”
Hai đứa bé.... E rằng có hơi quá sức đối với Thư Lan.
Cha Khương: “Tất nhiên rồi.”
Ý của ông cũng chỉ là, Chu Trung Phong tự mình chăm sóc con trai, quan hệ của cha con bọn họ sẽ thân thiết hơn.
Hai người đang nói chuyện, Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương mang theo đồ từ bên ngoài đi vào.
Miêu Hồng Vân mang theo một khay trứng gà đỏ, còn Vương Thủy Hương mang tới hai dây cá trích tươi sống.
Ở trên đảo này cá trích không dễ tìm, hải đảo thiên về cá biển nhiều hơn, không biết cá trích này của Vương Thủy Hương từ đâu ra.
Hai người vừa tới, cha Khương và Chu Trung Phong lập tức dừng chủ đề đang nói lại.
Vương Thủy Hương lớn giọng hỏi: “Thư Lan có ở nhà không?”
Chị ấy nói xong mới phản ứng kịp, nhà Thư Lan có em bé, không thể lớn tiếng, nên chị ấy đè thấp giọng nói: “Chúng tôi đến thăm Thư Lan.”
Lúc Thư Lan ở bệnh viện, bọn họ đã muốn tới thăm rất nhiều lần.
Nhưng mà bọn họ nghĩ lại nên chờ Thư Lan về nhà đã. Vì vậy, chân trước Khương Thư Lan vừa mới về nhà, chân sau bọn họ đã tìm tới cửa.
“Thư Lan ở trong nhà, hai người vào đi!”
Chào hỏi xong, Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương đi vào trong.
Vừa vào, Vương Thủy Hương đã không chịu nổi mà thì thầm với Miêu Hồng Vân: “Sao mỗi lần tôi nhìn đội trưởng Chu, tôi đều cảm thấy hoảng sợ.”
Mỗi ngày anh đều trưng ra khuôn mặt như vậy, nhìn rất dọa người.
Miêu Hồng Vân cũng gật đầu: “Ai mà không thế chứ.”
Chị ấy cũng sợ, rõ ràng bọn họ đã là hàng xóm lâu như thế, vậy mà bọn họ cũng chưa nói chuyện được mấy câu.
Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa đi vào phòng.
Trong phòng, Khương Thư Lan nằm trên giường tre, dưới thân lót một cái chăn hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, cô hơi rúc vào đầu giường, bên cạnh là hai đứa bé đang ngủ.
Cô cúi đầu ngân nga một giai điệu nhỏ.
Ánh mặt trời xế chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, phảng phất như mạ thêm một tầng ánh sáng.
Người ta ở cữ thì đầu bù tóc rối, cô thì không phải vậy, cô cúi đầu để lộ một đoạn cổ trắng nõn, da thịt trắng như tuyết, dường như mềm mại đến nỗi có thể véo ra nước.
Không biết có phải cô mới sinh con xong hay không, mà cô dịu dàng đến tận cùng, cực kỳ giống một quả đào chín mọng ngọt ngào mọng nước, khiến cho người khác vô thức đặt ánh nhìn đầu tiên lên người cô.
“Thư Lan thật đẹp!”
Không thể phủ nhận, người đẹp, sinh con xong cũng đẹp như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình khó nói thành lời.
Vương Thủy Hương nói chuyện, Khương Thư Lan liền được kéo về hiện thực.
Thư Lan nhìn thấy hai người bọn họ, cô vui sướng: “Chị dâu Thủy Hương, chị dâu Miêu.”
Ngày cô đau bụng sắp sinh, nửa đêm phải đưa đi bệnh viện, đêm khuya bọn họ chạy đi báo cho chính ủy Tống và đội trưởng Triệu để mượn xe.
Sau khi cả nhà bọn họ đến bệnh viện, Miêu Hồng Vân lại giúp đỡ trông nhà, thu dọn quần áo, tặng đồ.
Ngay cả bà lão Na cũng thường xuyên nấu nước đường trứng gà đỏ rồi cho người đưa tới.
Tình nghĩa này nào phải một chút.
Giữa bạn bè mà có thể làm đến bước này, đúng là không dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận