Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 799:

“Ây, em đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi.”
Miêu Hồng Vân vội vàng đè cô xuống, lúc chị ấy nói chuyện cũng đè thấp giọng, đôi mắt kia không nhịn được mà dính lên người hai đứa bé.
Hai đứa bé đang ngủ vô cùng ngoan ngoãn, giống như thiên sứ vậy.
Chị ấy không khỏi hâm mộ: “Thật đúng là ngoan quá đi!”
Khương Thư Lan biết khúc mắc trong lòng chị ấy, cô kéo tay chị ấy, nhỏ giọng nói: “Một thời gian nữa, hai người cũng sẽ có em bé thôi.”
“Với lại, chị thấy bây giờ bọn nhỏ ngoan ngoãn như thế thôi, chứ bé lớn mà khóc lên, bé có thể gây ồn ào cho người khác đấy.”
Lời này vừa được nói ra, Miêu Hồng Vân nghĩ đến chị ấy đã chậm kinh nguyệt nên không khỏi cọ cọ Khương Thư Lan: “Để chị lấy sự may mắn này của em truyền qua cho chị.”
Vương Thủy Hương ở bên cạnh cũng nói: “Nhìn dáng vẻ cần mẫn kia của đọi trưởng Na nhà cô, chẳng phải ba năm ôm hai đứa sao?”
Chuyện đội trưởng Na cần mẫn như thế nào, không phải mỗi người trên hải đảo đều biết, nhưng những người thân quen thì biết cả.
Miêu Hồng Vân không nhịn được mà cười: “Tôi thật sự muốn ba năm ôm hai đứa, như thế sẽ rất vui.”
Nhà bọn họ đủ ăn cũng không có khổ cực gì, giờ chỉ cần có thể mang thai, bắt chị ấy làm gì chị ấy cũng chịu.
“Hai đứa bé này tên gì thế Thư Lan?”
Nói nói xong lại chuyển chủ đề đến trên người hai đứa bé.
Khương Thư Lan quay đầu nhìn thoáng qua bọn nhỏ, mặt mày cô dịu xuống, vô cùng dịu dàng: “Bé lớn tên là Nháo Nháo, bé nhỏ là An An.”
“Nháo Nháo, An An, thật dễ nghe.”
Miêu Hồng Vân không nhịn được mà lặp lại một lần nữa: “Tên chính thức thì sao?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Vẫn chưa có, bọn em đi hỏi ông bà nội bên kia, nhưng mà ông bà nội cũng chỉ chuẩn bị tên con gái nên phải suy nghĩ một lần nữa.”
Với lại tin tức này vẫn chưa truyền đến bên kia.
Nghe vậy, Vương Thủy Hương không khỏi cảm thán: “Nhưng đúng là kỳ lạ mà, trước đó mọi người đều nói, em mang thai hai bé gái, cuối cùng lại sinh ra hai bé trai.”
Đúng là kỳ lạ.
Rõ ràng bụng Thư Lan tròn như thế, hai lần chị ấy mang thai mà bụng tròn vậy thì đều sinh ra con gái.
Đến lượt Khương Thư Lan thì lại khác.
Khương Thư Lan sờ mặt An An, cô nói: “Con gái cũng là duyên phận, em đều có thể chấp nhận được.”
Cô ngừng một chút, bĩu môi, chỉ ra bên ngoài: “Nhưng mà vị kia nhà em thì không quá chấp nhận, anh ấy đã ầm ĩ với hai đứa bé mấy ngày nay rồi.”
“Tại sao, em sinh con trai, đội trưởng Chu nhà em không phải nên vui sướng ư.”
Ở hải đảo này, có nhà nào mà không hiếm lạ con trai đâu?
Khương Thư Lan lắc đầu: “Vị kia của nhà em hiếm lạ con gái.”
Cha Khương nhà bọn họ như thế, đến lượt Chu Trung Phong cũng vậy.
Ngay cả ông bà của Chu Trung Phong, bọn họ nghe cháu gái, lúc đặt tên cũng đều là tên con gái.
Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân không khỏi nhìn nhau: “Nếu thật sự là hai bé gái, bọn nhỏ mà đầu thai đến nhà em thì cũng xem như may mắn.”
Khắp hải đảo này nhà nào mà không trọng nam khinh nữ, nếu có cũng là số ít.
Nhưng nhà của hai vợ chồng Chu Trung Phong bọn họ lại là đặc biệt nhất.
Khương Thư Lan cười cười, cô không nói chuyện.
Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân biết cô đang ở cữ, phải chăm sóc em bé nên cũng không ở lại lâu, bọn họ nói chuyện một lúc rồi để lại đồ vật và rời đi.
Trước khi đi bọn họ không quên dặn dò: “Cá trích kia em nhớ ăn trước, nhà chị tìm được cá trong một dòng suối nhỏ, ở đó có rất nhiều, đợi em ăn hết, chị lại mang cá trích đến cho em.”
Cá trích là đồ tốt, cá trích hầm đậu hũ hoặc là hầm canh.
Đối với thai phụ mà nói, đó là món ăn cực kỳ bổ dưỡng.
Khương Thư Lan cũng không khách sáo với chị ấy: “Được, chị dâu Thủy Hương chị dâu Miêu, hai người có rảnh nhớ đến đây chơi, em ở cữ nên cũng không ai nói chuyện.”
Hai người gật gật đầu rồi đi ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận