Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 803:

Tính tình bé nhỏ trầm ổn, ít lời lại trầm mặc, giống như cánh chim, hy vọng bé nhỏ có thể một đời an yên, trôi chảy thuận lợi.
Đây là hai sự mong chờ khác nhau.
Chu Trung Phong thấp giọng lẩm bẩm: “Chu Khiếu Tĩnh, Chu Khiếu An.”
Họ Chu giống như một con thuyền, một đêm con thuyền đó ở trong sự mãnh liệt của sóng gió, gió biển có gào thét ra sao, thì vẫn có thể giữ được bình tĩnh không sợ hãi, cũng có thể bình an hoàn hảo.
Bỗng dưng anh thích hai cái tên này.
“Cảm ơn ông.”
Ông lão Chu: “Bọn nhỏ cũng là cháu chắt của ông mà, con hỏi xem Thư Lan có thích không, nếu không thích, ông và bà con sẽ tìm thêm mấy cái tên khác.”
Nói thì dễ, chứ vì hai cái tên này mà hai người đã xem hết cuốn từ điển.
Tên phải có ý nghĩa, lại còn phải thể hiện hoàn cảnh của bọn họ ở hải đảo, tên và vị trí địa lý phải hòa hợp với nhau.
Chuyện này không hề dễ.
Hai cái tên này, ông lão Chu và bà lão Chu đã tìm tận ba ngày!
Chu Trung Phong: “Ông, hai cái tên này, Thư Lan nhất định sẽ thích.”
Ông lão Chu nghe vậy, ông ấy không khỏi cười ha ha.
Ông ấy thật sự nhịn không được nữa nên mới hỏi một câu: “Vậy hai đứa có về ăn tết không?”
Lời này vừa được hỏi ra, bà lão Chu ở bên cạnh cũng dựng lỗ tai, hai mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Nếu cẩn thận nghe thì bọn họ đã lớn tuổi, không thể đi xa nhà, cũng không thể tham gia tiệc đầy tháng, sinh nhật một tuổi của các cháu được, bọn họ sống đến từng tuổi này, qua một ngày sẽ ít đi một ngày.
Mỗi ngày có thể thấy mặt nhau, chẳng khác nào bọn họ nhặt được ngày đó.
Bọn họ sợ tết năm nay mà không gặp, tết năm sau không biết bọn họ có ở đây nữa không.
Lời này vừa được hỏi ra, Chu Trung Phong trầm mặc, do dự một hồi, giọng anh hơi gian nan: “Hai đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa ở cữ xong, đến lúc hết cữ thì cũng tới tết, mà tết ở phía Bắc rất lạnh.”
Sau đó, anh không nói được nữa.
Bởi vì anh biết, hai người bọn họ rất ngóng trông bọn anh trở về.
Nhưng mà hai đứa bé mới được sinh thật sự không thể về được.
Thứ nhất là bọn nhỏ không chịu được xóc nảy, thứ hai là thân thể quá yếu ớt, Hải Nam thì quá nóng, thủ đô thì quá lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn như vậy, bọn nhỏ không chịu nổi.
Những lời còn lại, anh không cần nói.
Ông lão Chu đã hiểu rõ, ông ấy trầm mặc, rồi cũng nói: “Ông biết rồi, không sao, bọn nhỏ quan trọng, chuyện quay về chờ bọn nhỏ lớn rồi nói sau.”
Điện thoại ở bên kia bị cướp đi.
“Chu Trung Phong, cậu chính là đứa cháu bất hiếu, sau khi cậu đi hải đảo, cậu trở về thăm hai ông bà được bao nhiêu lần?”
“Cậu ăn với hai ông bà mấy bữa cơm? Bọn họ phát bệnh sốt cao, cậu có biết không? Nửa đêm bọn họ té xuống giường, cậu có biết không hả?”
“Huống hồ, cậu có biết, ông và bà có nằm mơ cũng mong ngóng cậu trở về, nhìn cả nhà đoàn tụ!”
Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn ta, nhưng hắn ta ở viện dưỡng lão, mỗi ngày đều bị mấy ông lão bà lão vây quanh.
Hắn ta nhìn những người đó cũng thấy quá đáng thương.
Rõ ràng người thân đều còn sống, nhưng lại phải về hưu dưỡng lão ở đây.
Ngày lễ hay ngày tết, mãi mãi chỉ có bọn họ, có vẻ cô đơn tột cùng.
Lời này của Hứa Vệ Phương, Chu Trung Phong không phản bác.
Quan hệ giữa anh và Hứa Vệ Phương rất đặc thù, Hứa Vệ Phương luôn xem anh là đối thủ cạnh tranh, hai người cũng từng trở mặt.
Nhưng sau khi Hứa Vệ Phương trở lại thủ đô, hắn ta lại chui vào viện dưỡng lão, mỗi ngày ở bên cạnh nhóm ông lão bà lão kia.
Mà ông bà của Chu Trung Phong cũng chính là hai trong số đó.
Đây cũng là lí do, ông lão Chu và bà lão Chu lại đặc biệt buông thả Hứa Vệ Phương như vậy.
Con cháu không có bên cạnh, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào Hứa Vệ Phương ríu rít ở bên tai.
Dù cho hắn ta có nói lời không êm tai, bọn họ cũng sẽ vui vẻ mà lắng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận