Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 808:

Cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Chu Trung Phong nhìn dáng vẻ Khương Thư Lan bỏ chạy, anh cười khổ một tiếng. Thật ra phía cha mẹ không sao, chủ yếu là hai thằng nhóc thối kia có hơi phiền.
Bên ngoài.
Một tháng nay Thư Lan đã không ra khỏi cửa, cô cảm thấy không khí bên ngoài rất trong lành.
Cha Khương và mẹ Khương mỗi người ôm một đứa bé dỗ dành ở ngoài sân, hai đứa bé gần một tháng tuổi, ngay lúc tò mò với mọi thứ, đôi mắt hai bé to tròn, nhìn khắp nơi. Giống như tất cả đều rất mới lạ.
Mẹ Khương vừa thấy cô, bà lập tức hận không thể rèn sắt thành thép: “Sao con lại ra đây nhanh như vậy?”
Bà đã cho hai vợ chồng son cô cơ hội rồi!
Không nói đến cái khác, chỉ riêng cô mang thai mười tháng, người đàn ông của cô phải làm hòa thượng, ai mà chịu nổi chứ.
Mẹ Khương là người từng trải, bà đã kết hôn từ lâu, cũng có tận bốn đứa con trai. Năm đó mấy đứa con trai kia của bà, ai mà không có bộ dạng gấp gáp?
Mặt Khương Thư Lan đỏ lên: “Mẹ, mẹ nói lung tung cái gì đó?”
Sau đó, cô ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Chuyện tiệc đầy tháng, con và Chu Trung Phong đã bàn bạc tốt rồi, chúng ta sẽ làm ở nhà, lúc đó chúng ta sẽ mời sĩ quan hậu cần đến đây làm đầu bếp chính, tiệc cũng không lớn, chỉ cần hai bàn khách khứa là được rồi.”
Nhắc tới chuyện chính, mẹ Khương không hàm hồ nữa: “Con mời khách khứa hết chưa?”
Lúc bọn họ nói chuyện, có một em bé vùng vẫy nhào vào trong ngực Khương Thư Lan, bé đó là Nháo Nháo. Chỉ mới một tháng, nhưng bé đã biết nhận biết người khác.
Khương Thư Lan thuận tay đón bé, sau đó nói tiếp: “Mời hết rồi ạ, lúc Trung Phong huấn luyện, anh ấy đã thông báo rồi.”
“Vậy thì tốt, mới đó mà chỉ còn ba ngày nữa là đến tiệc đầy tháng, hai đứa chuẩn bị chút đi.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Những chuyện này Chu Trung Phong sẽ chuẩn bị.”
Đồ ăn, bàn tiệc, khách mời, anh sẽ tự mình làm hết. Bà nhìn con gái ôm cháu trai, dáng vẻ an nhàn dỗ con đó, và cả mặt mày sạch sẽ thuần túy trước sau như một kia. Mẹ Khương không khỏi cảm thán, Thư Lan đã được gả cho đúng người rồi. Nói chính xác hơn là, Thư Lan rất may mắn! Sau khi kết hôn, với trước khi kết hôn, nhìn cô không khác gì nhau cả.
Thị trấn Bình Hương.
Cao Thủy Sinh vừa mới nhận xong một đợt hàng hóa, cậu ta lén để nó vào cái hầm trong nhà. Cậu ta mang theo một gương mặt đầy mạng nhện, bò lên từ hầm, cậu ta vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, nhìn động tác kia, chính là ngựa quen đường cũ.
Cao Thủy Sinh vừa bò ra, cậu ta đã nhìn thấy Trịnh Hướng Đông đang thu dọn đồ đạc ở trong nhà.
Tâm trạng Trịnh Hướng Đông vô cùng tốt, lúc này hắn ta còn ngân nga một giai điệu nhỏ, có hơi không che giấu được sự vui sướng.
“Đại ca, anh thật sự muốn rời khỏi đây hả?” Cao Thủy Sinh do dự hỏi. Lại còn xa như vậy.
Thị trấn Bình Hương này giao lại cho cậu ta, cậu ta sợ mình không quản được.
Trịnh Hướng Đông mang theo sữa bột, sữa mạch nha, vải dệt bằng sợi tổng hợp, một đôi giày xăng đan thủy tinh xinh đẹp, nó được bao bọc riêng trong giấy dầu.
Nghe Cao Thủy Sinh nói, hắn ta không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu ta, xùy một tiếng: “Tiền đồ của chú đâu hả, với sự buôn bán này của chúng ta, cộng với chuyện chúng ta đã làm được một năm, đừng nói là để chú trông coi mấy ngày cũng không được đấy.”
Dáng người Cao Thủy Sinh cao cao lớn lớn, nhưng giờ phút này lại mang theo mấy phần đáng thương.
“Chẳng phải em đã quen làm chung với anh sao? Đột nhiên để em làm một mình, em mới cảm thấy kỳ quái.”
Cậu ta sợ mình không làm được như đại ca, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ buôn bán, chính là treo đầu ở lưng quần.
Trịnh Hướng Đông đóng gói tất cả đồ vật thật tốt, rồi đeo ở sau người, hắn ta vỗ vỗ vai Cao Thủy Sinh: “Được rồi, chú nên rèn luyện nhiều hơn, đừng đặt tâm tư lên đàn bà suốt ngày như thế, người ta cũng chẳng thèm liếc mắt chú một cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận