Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 809:

Cao Thủy Sinh lấy tiền kiếm được, một phần gửi về nhà, phần dư lại thì hơn phân nửa đều cho Giang Mẫn Vân. Chỉ là, người phụ nữ kia được lợi, nhưng vẫn không cho cậu ta sắc mặt tốt.
Nhắc đến Giang Mẫn Vân, vẻ mặt Cao Thủy Sinh không được tự nhiên cho lắm, cậu ta lẩm bẩm một câu: “Anh còn nói em, chẳng phải đại ca cũng vậy sao.”
Trịnh Hướng Đông tích góp nhiều thứ như vậy, hắn ta đến Thượng Hải mua sữa bột, sữa mạch nha, và cả giày xăng đan thủy tinh thịnh hành nhất bên đó về. Tích góp từ mùa hè năm trước đến tận mùa đông năm nay. Trịnh Hướng Đông còn định vượt ngàn dặm xa xôi đi tặng đồ.
Cao Thủy Sinh dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, đại ca đưa qua bên đó cũng chẳng ai thèm, đại ca cũng sẽ bị người ta làm cho nhục nhã.
Trịnh Hướng Đông nghe Cao Thủy Sinh lẩm bẩm, nụ cười trên mặt hắn ta nhạt dần: “Chúng ta không giống nhau.” Hắn ta và Cao Thủy Sinh không giống nhau.
Cao Thủy Sinh muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt của Trịnh Hướng Đông, cậu ta lập tức nuốt lời nói trở vào.
Trịnh Hướng Đông chuẩn bị rời đi, giây phút hắn ta bước khỏi cửa kia, đứng dưới tàng cây già nua, cành cây rọi cái bóng đơn bạc mà gầy ốm của hắn ta. Nhưng chỉ có gương mặt kia, sáng sủa mà lạnh lẽo, vẫn luôn tuấn tú diễm lệ, khóe mắt đỏ ngầu, mang theo mấy phần bức người.
“Chú em Cao à, lúc chú em nhìn Giang Mẫn Vân gả cho người khác, giây phút đó, tâm trạng của chú em thế nào??”
Cao Thủy Sinh lập tức trầm mặc.
“Vậy bây giờ chú em tặng đồ cho Giang Mẫn Vân, chú em có suy nghĩ gì?”
Cao Thủy Sinh lẩm bẩm: “Em muốn cô ấy sống tốt.”
Cậu ta muốn Giang Mẫn Vân sống những ngày tháng thật tốt đẹp, thật êm xuôi. Cậu ta cũng không cần những cái khác. Nhưng mà… Đại ca Trịnh Hướng Đông cũng vậy sao?
Cao Thủy Sinh không biết, nhưng giờ phút này, cậu ta lại có cảm giác bọn họ cùng chung cảnh ngộ.
Bọn họ đều là những người đáng thương.
Yêu mà không có được, cầu mà cũng chẳng xong.
Nhưng mà, cậu ta đã buông bỏ rồi, cậu ta không muốn gì khác, chỉ cầu cho những ngày tháng sau này của Giang Mẫn Vân có thể trôi qua một cách thuận lợi bình an.
Cậu ta đứng ở phía xa xa nhìn là đủ rồi.
Nhưng mà… Đại ca cũng nghĩ giống cậu ta ư?
Tất nhiên, Cao Thủy Sinh nhìn là hiểu, nếu đại ca Trịnh Hướng Đông biết, hắn ta sẽ cảm thấy cậu ta là phế vật.
Vì vậy, Cao Thủy Sinh cho rằng bây giờ đã rất tốt rồi.
Cậu ta có thể ăn no, có thể mặc ấm, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, thậm chí đôi lúc có thể tiếp tế cho Giang Mẫn Vân.
Đối với cậu ta, những ngày tháng như này, trước kia cậu ta chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Cao Thủy Sinh nhìn bóng dáng Trịnh Hướng Đông rời đi, cậu ta thở dài: “Hy vọng đại ca sớm ngày tỉnh ngộ!”
Thật ra, trải qua bao nhiêu chuyện, cậu ta nhận ra yêu không thiết phải chiếm hữu người đó, chỉ cần đối phương sống tốt, vậy thì tất cả đều tốt.
Đến nỗi mạng sống có ngắn hơn cũng đều được.
Trịnh Hướng Đông nghe nửa câu sau của Cao Thủy Sinh, mặt hắn ta tối sầm lại, xùy một tiếng. Sau đó hắn ta rảo bước đi về phía trước.
Trịnh Hướng Đông không biết hắn ta có làm đúng hay không, hắn ta chỉ biết nghe theo lòng mình mà tiến về phía trước.
Chẳng sợ vỡ đầu chảy máu, hắn ta cũng sẽ không nuối tiếc.
Đảo mắt một cái, hôm nay đã là ngày tổ chức tiệc đầy tháng.
Khương Thư Lan thức dậy rất sớm, đầu tiên cô thay cho hai đứa bé một thân quần áo màu đỏ, sau đó, cô giao hai bé lại cho cha Khương và mẹ Khương.
Cô thì đi rửa mặt.
Tiếng nước ào ào, trộn lẫn với tiếng cha Khương và mẹ Khương dỗ con nít.
Khương Thư Lan không khỏi cười cười, nhiều khi, cô thực sự biết ơn khi cha mẹ đến đây, vì bọn họ đến, cô có thể rửa mặt như bình thường, có thời gian ăn cơm như bình thường.
Cô không cần giống như những người khác ở trên hải đảo, rửa mặt thôi cũng giống như đánh giặc, ăn một bữa cơm nóng cũng trở thành xa xỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận