Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 811:

Anh cười cười lắc đầu: “Đúng là giống như trẻ con mà.”
Cô vẫn chưa trưởng thành gì hết.
Bên ngoài.
Lúc thì Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo, lúc thì ôm An An.
Dường như ôm thế nào cũng không đủ.
8 giờ, sĩ quan hậu cần dẫn theo người tới, nhóm Tiểu Lưu còn tự mang theo bàn.
Bọn họ mang đến hai bộ bàn và ghế nhựa ở nhà ăn.
Hầu Tử và bốn mắt đi theo phía sau, bọn họ cũng đến đây giúp đỡ.
“Đồng chí Tiểu Khương.”
“Sư phụ Tiểu Khương.”
“Chị dâu!”
Sĩ quan hậu cần và Tiểu Lưu đi đến chào hỏi Khương Thư Lan.
Từ lúc Khương Thư Lan bày mưu tính kế, giúp đỡ xây dựng nên mấy cái nhà máy, thái độ của bọn họ đối với Khương Thư Lan cũng khác nhau.
Đàn ông và phụ nữ đều như thế, bọn họ đều kính trọng kẻ mạnh.
Bây giờ bốn cái nhà máy đã đi vào hoạt động, nó còn mang đến lợi nhuận cho quân đội, bọn họ có thể đoán được, sau này sẽ mở thêm một số cửa hàng bách hóa và Cung Tiêu Xã.
Đây chính là một miếng bánh kem rất lớn. Mà quân đội có thể ăn miếng bánh kem này, công lao của Khương Thư Lan là không thể thiếu.
“Sĩ quan hậu cần, Tiểu Lưu, Hầu Tử, bốn mắt.”
“Mọi người ăn gì chưa? Nếu chưa ăn, tôi nấu cho mọi người bát mì trứng rau xanh nhé?”
Sĩ quan hậu cần: “Bọn tôi tới đây, sao có thể để bụng trống không được, với lại chúng tôi nào có thể để cho một người mới lên chức mẹ như cô nấu cơm cho chứ? Như thế lại thành ra cái gì rồi?”
Tiểu Lưu cũng nói: “Đúng vậy, sư phụ Tiểu Khương, hôm nay bọn tôi đến để giúp đỡ thôi.”
Chế biến rau củ sấy khô và trái cây đóng hộp.
Bây giờ Tiểu Lưu đã là chủ chốt trong nhà máy, tất cả những thứ này đều nhờ lúc trước Khương Thư Lan, cô thuận miệng nói một câu: “Tiểu Lưu không tệ, ở nhà ăn cũng rất cẩn thận, nếu để cậu ấy đến xưởng đóng hộp, tất nhiên cậu ấy có thể bảo mật.”
Cách chế biến trái cây đóng hộp, đối với quân đội mà nói, nó vẫn đang trong trạng thái bảo mật.
Người có thể vào xưởng đóng hộp làm việc đều là người một nhà cả, cho nên Tiểu Lưu đặc biệt cảm kích Khương Thư Lan.
Về phía nhà ăn, sĩ quan hậu cần vẫn còn trẻ, đời này của cậu ấy, cao nhất cũng chỉ có thể là đầu bếp, nhưng khi cậu ấy đến xưởng đóng hộp và rau củ quả thì lại khác.
Tương lai như thế nào, tất cả đều dựa vào sự cố gắng của cậu ấy.
Khương Thư Lan nghe bọn họ nói, cô không khỏi cười cười.
Sĩ quan hậu cần đánh giá cô: “Tôi thấy cô ở cữ một tháng xong, tinh thần còn tốt hơn so với trước kia.”
Cậu ấy bỏ bàn xuống, nhìn khắp nơi, sau đó bắt gặp cha Khương và mẹ Khương ôm hai đứa bé đi lại ở trong sân.
“Kia là hai đứa bé song sinh nhà cô hả?”
Lúc Thư Lan ở cữ, nhóm sĩ quan hậu cần và Tiểu Lưu chỉ tặng đồ đến đây chứ không có tới cửa. Dù sao nam đồng chí cũng có hơi không tiện.
Khương Thư lan ừ một tiếng, cô dẫn bọn họ đi xem hai đứa bé.
“Ai da, khỏe mạnh kháu khỉnh thế này, thật đáng yêu.” Sĩ quan hậu cần không khỏi cảm thán.
Khương Thư Lan trêu ghẹo: “Anh thích hả? Thích thì nhanh nhanh lập gia đình, sinh một đứa đi.”
Trên hải đảo của bọn họ, sĩ quan hậu cần đã thuộc dạng trai ế lớn tuổi.
Sĩ quan hậu cần lắc đầu: “Tôi chỉ muốn đi nấu cơm thôi.”
Do quan hệ của bọn họ thân quen, nên cậu ấy mới đến giúp đỡ, dù sao trên mấy đảo khác, chưa từng có ai nghe sĩ quan hậu cần lại đi giúp đỡ làm cơm.
Hôm qua trong nhà đã bổ sung thêm lòng bếp.
Về phần đồ ăn, sáng sớm Chu Trung Phong đã đi ra ngoài mua xong hết, đồ đều để ở phòng bếp.
Chỉ chờ sĩ quan hậu cần đến là có thể bắt tay vào nấu ngay.
Bọn họ bận rộn bên này, Khương Thư Lan và Chu Trung Phong cũng không rảnh rỗi, mới một lúc, trong nhà đã liên tục tiếp đón khách.
Đầu tiên là hai vợ chồng đội trưởng Na ở cách vách, ngay cả bà lão Na hiếm khi ra khỏi nhà cũng rất nể tình mà đến đây.
Miêu Hồng Vân mang theo sữa mạch nha, bà lão Na xách một cái túi, bên trong là quần áo cho hai đứa nhỏ, và cả một bộ quần áo rất đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận