Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 817:

“Không phải cô ấy định học tộc trưởng trước của chúng ta đó chứ? Cô ấy cũng muốn bắt áp trại phu nhân về à?”
“Cái gì?! Cô ấy bắt áp trại phu nhân á? Đây là áp trại phu quân có được không.”
“Tôi cảm thấy có thể lắm chứ, người đàn ông kia lớn lên tuấn tú như vậy, vừa nhìn đã biết hắn ta được tộc trưởng coi trọng.”
“Tôi nói mà, khó trách, lúc trước ai tộc trưởng cũng chướng mắt, thì ra là thích loại đàn ông tuấn tú như này!”
Chỉ một thoáng nhìn vừa nãy, tuy người đàn ông kia hôn mê, nhưng khuôn mặt đó thật sự đẹp đến kỳ lạ.
Tộc trưởng Lê Lê Mai chướng mắt những người trước đó, cũng là chuyện đương nhiên.
Dù sao có người đàn ông như vậy, cô ấy chướng mắt người khác cũng bình thường.
Lê Lệ Mai vẫn chưa biết, cô ấy kéo một người đàn ông về, vậy mà đã để cho mọi người suy nghĩ lung tung.
Cô ấy vào phòng họp, sau đó đóng cửa lại.
Cô định nhốt riêng hắn ta trước, sau đó chờ Chu Trung Phong đến giải quyết.
Nhưng mà hình như quăng xuống mặt đất không thích hợp lắm thì phải?
Nếu hắn ta tỉnh dậy, hắn ta có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, Lê Lệ Mai kéo hắn ta tới trên cái ghế, chuẩn bị cột hắn ta vào đó.
Nhưng mà, cô vừa mới buông hắn ta ra, cái tên Trịnh Hướng Đông này liền ngã ra khỏi ghế. Lúc này, cô mới chú ý tới cái túi hắn ta đeo ở trên lưng, đúng là vướng víu.
Lê Lệ Mai định tháo đồ của hắn ta xuống, nhưng mà, lúc cô đụng vào, cô ấy nhận ra nó không nhúc nhích gì cả.
Lê Lệ Mai kéo hai lần, ba lần, vẫn chẳng có phản ứng.
Dù cho Trịnh Hướng Đông hôn mê, nhưng đồ vật cột vào người hắn trước đó vẫn luôn được hắn ôm chặt. Hắn ta ở đâu thì đồ vật ở đó.
Lê Lệ Mai không kéo ra được, cô buồn bực: “Rốt cuộc đây là thứ gì chứ?”
Cô ấy cũng không có đam mê thăm dò riêng tư của người khác, nên trực tiếp kéo người lên, nhưng một mình cô ấy kéo không được, bởi vì sau lưng Trịnh Hướng Đông có đồ vật, nên hắn rất dễ lảo đảo.
Với lại lúc hôn mê, hắn ta chẳng khác nào con lật đật, hai người đều xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trùng hợp rằng, lúc này dây thừng được đưa tới.
Cấp dưới Hổ Nha của cô đến, lúc cậu ta nhìn thấy Lê Lê Mai ôm người đó.
Thái dương Hổ Nha lập tức nổi gân xanh: “Tộc trưởng, cô thích cái loại tiểu bạch kiểm như này sao?”
Lúc trước cậu ta, Tiểu Lục và một số thanh niên trẻ tuổi khác trong tộc, bọn họ đều thích Lê Lệ Mai.
Nhưng mà, Lê Lê Mai không chọn ai cả.
Khi Hổ Nha nghe những người bên ngoài nói, tộc trưởng bắt được áp trại phu nhân, cậu ta còn không tin, bây giờ nhìn thấy bọn họ ôm nhau, Hổ Nha lập tức tin.
Cậu ta có hơi căm giận.
Loại đàn ông yếu đuối mỏng manh như này, một mình cậu ta có thể đánh năm người như thế.
Tộc trưởng coi trọng hắn ta vì cái gì chứ?
Lê Lệ Mai nghe Hổ Nha nói như vậy, cô ấy đen mặt: “Cậu câm miệng cho tôi, tôi thích hắn ta á? Con mắt nào của cậu nhìn thấy điều đó hả?”
“Cậu còn không nhanh qua giúp tôi, đỡ lấy hắn ta, lấy dây thừng trói lại.”
Dù sao cô ấy cũng không thể để hắn ta đi tìm chị Thư Lan.
Với lại, cô đã để người của đội tuần tra đi thông báo với Chu Trung Phong, anh sẽ đến đây nhanh thôi.
Hổ Nha nghe xong liền sửng sốt: “Tộc trưởng, không phải cô thích hắn ta nên mới ôm hắn ta sao?”
Lê Lệ Mai giận đến nghiến răng: “Trong dân tộc Lê chúng ta nhiều người ưu tú như vậy, tôi không thích, thích cái tên biến thái này làm gì?”
Người có thể ép bức chị Thư Lan thành ra như vậy. Không phải biến thái thì là cái gì?
Lời này không khỏi làm cho tâm trạng Hổ Nha tốt hơn.
“Tộc trưởng, thì ra cô định trói hắn ta!”
“Đến đây đến đây, những việc vất vả như này, cô cứ để tôi làm, sao tộc trưởng có thể làm những việc vất vả như này chứ!”
Nói xong, động tác trói người của cậu ta vô cùng thuần thục: “Tộc trưởng yên tâm, tôi trói hắn ta rồi, dù cho sức hắn ta có lớn đến mấy cũng sẽ không trốn thoát được đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận