Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 818:

“Nhưng mà, tộc trưởng trói hắn làm gì vậy? Đây là phạm pháp…” Mấy chữ cuối cậu ta nói rất cẩn thận.
Lê Lệ Mai biết trói người là không đúng, với lại trái pháp luật, nhưng chẳng phải cô ấy không có cách nào khác sao?
Dù sao cô ấy cũng không thể để cho người này thật sự đi phá hỏng tiệc đầy tháng của con trai chị Thư Lan.
Cô ấy nghĩ nghĩ: “Cậu đi ra ngoài thúc giục xem, sao đội trưởng Chu vẫn chưa đến?”
Lời này vừa dứt, Chu Trung Phong và Hầu Tử đẩy cửa vào: “Tôi tới rồi.”
Giọng nói bình tĩnh, dọc đường đi, anh đã nghĩ đến vô số khả năng.
Anh không ngừng nói với chính mình, anh mặc quân phục, thì phải xử sự xứng với bộ quân phục này.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến có một người đàn ông, hắn ta ở trong bóng tối, hết lần này đến lần khác mơ tưởng vợ anh.
Anh liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Cái loại cảm giác này là như thế nào?
Đó giống như bảo bối mình trân quý, mà lại bị người khác mơ tưởng.
Lê Lệ Mai vừa nghe thấy tiếng động, cô ấy lập tức quay đầu, lúc nhìn thấy Chu Trung Phong, cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Anh đến là tốt rồi, anh xem người này nên giải quyết hắn thế nào đây?”
Cứ cột hắn như thế cũng không phải cách.
Chu Trung Phong nói cảm ơn với Lê Lệ Mai, sau đó anh mới đi đến trước mặt Trịnh Hướng Đông.
Anh nhìn chằm chằm hắn ta một lúc, anh thấy đối phương có một đầu tóc bạc rất đáng chú ý, vì sao hắn ta có một đầu tóc bạc như thế.
Là một người đàn ông, anh quá rõ ràng.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Chu Trung Phong lạnh lẽo, sau đó lại trở nên phức tạp.
“Hắn sao vậy?”
Lê Lệ Mai nghĩ, cô lấy xà cừ trong ngăn kéo ra: “Đại khái là bị tôi đánh cho hôn mê!”
Chu Trung Phong: “…”
“Cô nói đi, sao cô tìm được hắn?”
Binh lính tuần tra còn chưa thấy được hắn, vậy mà Lê Lệ Mai đã bắt gặp.
Chu Trung Phong cảm thấy may mắn, may là Lê Lệ Mai bắt gặp.
Nếu là binh lính tuần tra, Trịnh Hướng Đông lại nói tới tìm Khương Thư Lan, những binh lính đó mà dẫn hắn ta đến tiệc đầy tháng. Đó mới là phiền phức.
Lê Lệ Mai nói đơn giản qua một lần, rằng cô gặp được hắn ta ở trong biển.
Chu Trung Phong đưa tay, xem xét tay của Trịnh Hướng Đông: “Nhập cư trái phép?”
Lê Lệ Mai gật đầu: “Đúng vậy, nếu hắn ta không vùng vẫy, tôi cũng sẽ không biết.”
Chu Trung Phong đứng lên: “Tôi có thể mượn phòng họp của cô một chút không?”
Ý của lời này là, tôi cũng mời cô đi ra ngoài trước.
Anh và Trịnh Hướng Đông nói chuyện, anh không muốn để cho người thứ ba biết.
Lê Lệ Mai lập tức hiểu: “Được.” Ngừng một chút, cô ấy nhắc nhở: “Nhưng mà, tốt nhất anh nên tốc chiến tốc thắng, một mình chị Thư Lan e rằng không thể lo liệu hết mọi chuyện trong tiệc đầy tháng.”
Không thể không nói, phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất.
Một phát nói trúng điểm khó xử của Khương Thư Lan, hơn nữa, Lê Lệ Mai cũng nghĩ cho Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong ừ một tiếng.
Chờ nhóm người Lê Lệ Mai rời khỏi.
Chu Trung Phong mới cởi quân phục xuống, anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ, rồi nhìn chằm chằm Trịnh Hướng Đông đang hôn mê.
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh: “Không cần giả vờ, tôi biết anh tỉnh rồi.”
Nếu Trịnh Hướng Đông dễ bị đánh đến hôn mê như vậy, hắn ta đã không phải Trịnh Hướng Đông.
Người này có năng lực, có thủ đoạn, chuyện duy nhất là hắn ta không đi theo chính nghĩa.
Quả nhiên nghe Chu Trung Phong nói, Trịnh Hướng Đông mở mắt, hắn ta nhếch nhếch khóe miệng: “Anh đến rồi à?”
Hắn ta chào hỏi giống như những người bạn lâu năm gặp lại nhau.
Thật ra, Lê Lệ Mai đánh bất tỉnh Trịnh Hướng Đông, Trịnh Hướng Đông sao có thể không nhờ vào cơ hội này mà tránh né tuần tra chứ.
Nếu không có Lê Lệ Mai, một người xa lạ như hắn ta đi lung tung tìm người trên hải đảo này, nhất định sẽ bị tuần tra phát hiện rồi bắt lại.
Nếu đã như vậy, không bằng hắn ta tương kế tựu kế.
Nếu như lúc đầu là hôn mê thật thì sau khi tỉnh lại, hắn ta vô cùng phối hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận