Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 82:

“Đừng khóc, Thư Lan đừng khóc, thực ra cũng không nhiều lắm, cố gắng mỗi tháng tích lũy một ít, thời gian lâu rồi sẽ tích góp được thôi.”
Mẹ Khương lau nước mắt cho cô, sau đó vui vẻ cười với cô.
“Mẹ rất vui đó con có biết không? Mẹ năm đó gả đi còn không có đồ cưới, vậy nên đã nghĩ con gái mẹ nhất định phải có. Bởi vậy khi đó mẹ đã kêu cha làm chiếc hộp gỗ, mỗi lần mẹ nhìn chiếc hộp gỗ đều nghĩ tới ngày mà con được gả đi, chiếc hộp này nhất định phải đầy ắp, phải để con gái mang theo chiếc hộp đầy ắp tiền và phiếu đi tới nhà chồng, đứng thẳng sống lưng lên mà nói với nhà người ta, nhà mẹ đẻ Khương Thư Lan tôi rất tốt, không sợ bất kỳ ai hết!”
Nói đến đây, giọng bà hơi ngừng lại, có chút tiếc nuối: “Chỉ là hôn sự này đến nhanh quá, tiền hào đây vẫn chưa đổi thành nhân dân tệ được.”
Trước đó đều đem đi đổi, đống tiền hào này trông có hơi không hợp lý cho lắm.
Con gái bà sao có thể dùng số tiền hào này làm của hồi môn được? Ít nhất cũng phải dùng nhân dân tệ không phải sao?
Trong lòng Khương Thư Lan nóng ran, cô không thể nói rõ được là cảm giác gì, hốc mắt và cuống họng đều đau đớn: “Mẹ, con không cần đâu.”
Trong nhà vốn đã không giàu có, nguyên một số tiền lớn như vậy đều cho cô hết, vậy cả nhà sống qua ngày thế nào được?
Hơn nữa, cô còn có anh trai chị dâu.
Mẹ Khương trừng mắt với cô: “Không cần cũng phải lấy, mẹ đều sẽ đưa hết cho, mẹ cũng nói với đồng chí Chu là đưa năm trăm đồng làm của hồi môn, anh con đương nhiên cũng biết rồi.”
“Cậu ấy đã hứa sẽ có tứ đại kiện, mẹ cũng không thể thua kém cậu ấy được, có hiểu không?”
Nếu không thì như vậy sẽ là gì?
Sẽ là bán con gái chứ sao nữa!
Khương Thư Lan nói không nên lời, một chữ cũng không nói được.
Mẹ Khương lấy ra hết đống tiền trong hộp, cuối cùng lấy ra được thêm bao vải màu chàm.
Lúc Khương Thư Lan còn đang nghi hoặc. Mẹ Khương mở bao vải ra, để lộ rõ ra hai sợi vàng!
Hoặc có thể nói là cá vàng bé.
Ánh mắt Khương Thư Lan đột nhiên trợn to vì kinh ngạc: “Mẹ, sao chúng ta lại có thứ này vậy?”
Mẹ Khương cười cười, đưa hai con cá vàng bé cho cô: “Cái này phải hỏi cha, năm đó khi ông ấy vào thành phố khám bệnh cho người ta, tâm tính thiện lương đã cứu được một ông lão dọn nhà vệ sinh, lại miễn phí thuốc, cuối cùng được ông lão đó cho hai con cá vàng bé.”
Khương Thư Lan không biết gì hết, cô đưa mắt lên nhìn cha mình.
Cha Khương gật đầu: “Mẹ không lừa con đâu.”
Không phải ai ở thời điểm này cũng có lòng tốt đi giúp người dọn nhà vệ sinh, còn không lấy tiền mà khám bệnh cho người ta.
Căn bản đều là phí công.
Mẹ Khương nói tiếp: “Coi như tâm tốt được báo đáp đi!”
Bà nhét hai sợi vàng vào trong tay Khương Thư Lan: “Thứ này giấu cho kỹ, giấu dưới đáy hòm ấy, không được nói với bất kỳ ai hết, không dùng đến thì nhất định không được động vào.”
Bà lo cô con gái ngốc sẽ không nỡ dùng, liền dặn dò: “Nhỡ, mẹ nói là nhỡ thôi, nhỡ sau khi kết hôn cuộc sống không được tốt đẹp, vậy nhớ lén trộm vàng mà quay về, cha mẹ nuôi được nửa đời trước thì chắc chắn cũng có thể nuôi được nửa đời con lại!”
Ngưng một lúc, mẹ Khương nghĩ đến tuổi tác đã cao của mình, không thể chăm sóc được Thư Lan lâu nữa, bà cứ vậy mà lo lắng không an tâm nổi.
“Nhỡ cha mẹ không làm gì được nữa, cũng đừng lo lắng, mẹ đã nói với anh con rồi, giữ nguyên phòng ở cho, nếu quay về vẫn có thể ở được, nhà họ Khương vẫn sẽ luôn là nhà.” Tấm lòng cha mẹ thật đáng thương.
Làm mẹ còn sống vẫn luôn lo nghĩ cho con gái, cho dù có chết vẫn lo con sống không được tốt, vậy nên vẫn chuẩn bị hết cho con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận