Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 822:

Thân phận của Trịnh Hướng Đông là nhập cư trái phép đến hải đảo, chỉ riêng điểm này, anh chỉ cần một giây là có thể đuổi hắn ta đi.
Lúc Chu Trung Phong dẫn Trịnh Hướng Đông trở ra.
Lê Lệ Mai đang ôm xà cừ ở bên ngoài, cô ấy lập tức trừng to mắt: “Anh điên rồi!”
Sao bỗng nhiên anh lại thả Trịnh Hướng Đông ra.
Đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
Chu Trung Phong: “Tôi dẫn anh ta về nhà một chuyến, không vào nhà đâu.” Ngừng một chút, anh nói với Lê lệ Mai: “Cô đến nhà tôi, tìm cớ dẫn Thư Lan ra, không cần đi xa, chỉ cần đứng ở cửa là được rồi.”
Lê Lệ Mai giật mình, cô gấp đến dậm chân: “Tôi thấy anh điên rồi.”
“Anh quên chị Thư Lan sợ hắn ta bao nhiêu sao? Anh còn dẫn hắn ta đến gần chị Thư Lan như vậy? Anh đang hại chị Thư Lan đó có biết không?”
Chu Trung Phong nhíu mày: “Cô cứ làm theo lời tôi trước đi, tôi có chừng mực.”
Anh sẽ không để Trịnh Hướng Đông xuất hiện trong bữa tiệc, nếu xuất hiện tình huống bất ngờ, anh sẽ kịp thời giải quyết hắn ta.
Lê Lệ Mai thấy mình không khuyên được anh.
Cô ôm xà cừ, tức hộc máu nói: “Tôi mặc kệ, tùy anh.”
Sau đó, cô nhìn Trịnh Hướng Đông mà uy hiếp: “Tôi mặc kệ anh bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Chu Trung Phong, nhưng anh mà dám xuất hiện trước mặt chị Thư Lan của tôi, anh cứ chờ xem…”
Trịnh Hướng Đông cúi đầu, hắn ta không nói gì. Trong lòng chỉ có sự chua xót.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, đều cho rằng, hắn ta sẽ tổn thương Khương Thư Lan.
Nhưng mà hắn ta sẽ không như vậy!
Hắn ta thích Khương Thư Lan đến thế, cô còn quan trọng hơn mạng sống của hắn ta, sao hắn ta nỡ tổn thương cô được chứ!?
Trịnh Hướng Đông rất muốn nói hắn ta sẽ không như thế, nhưng không có ai chịu tin hắn ta cả.
Hắn ta trầm mặc không nói chuyện.
Trịnh Hướng Đông cũng không phản kháng khi bị Chu Trung Phong khống chế, anh dẫn hắn ra khỏi dân tộc Lê.
Phong cảnh ở hải đảo rất đẹp, bây giờ là tháng mười hai, khắp nơi đều xanh ươm tươi tốt, vạn dặm không mây, biển rộng xanh thăm thẳm.
So với Đông Bắc xám xịt, phong cảnh ở nơi đây chẳng khác nào tiên cảnh.
Nhưng giờ phút này, Trịnh Hướng Đông không có tâm trạng để thưởng thức.
Tâm tư của hắn ta, tất cả đều bị Khương Thư Lan xa cách đã lâu không gặp mặt chiếm giữ.
Dọc đường đi, không biết hắn ta có mệt mỏi về tinh thần và thể xác hay không, nhưng căng thẳng thì chắc chắn có.
Dân tộc Lê cách Chu gia một khoảng.
Trên đường, không ai nói chuyện với ai.
Lê Lệ Mai đi tít ở đằng trước, lúc sắp đến cửa Chu gia, bỗng nhiên cô ấy quay đầu, nhìn Chu Trung Phong: “Anh chắc chắn muốn tôi đi gọi chị Thư Lan ra ngoài sao?”
Nếu xảy ra hậu quả gì, không ai có thể gánh vác được.
Nếu như Trịnh Hướng Đông đổi ý, trở nên náo loạn, cô ấy sẽ đề phòng sẵn Trịnh Hướng Đông ở phía trước, dù hắn ta náo loạn cũng sẽ không sao.
Nhưng nếu mọi chuyện ồn ào lớn hơn nữa, cô ấy thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Chu Trung Phong gật đầu: “Cô đi đi!”
Nếu anh đã dám dẫn Trịnh Hướng Đông đến, thì anh đã chuẩn bị tốt đối sách.
Lê Lệ Mai nhìn thoáng qua Trịnh Hướng Đông, cô ấy lẩm bẩm một câu: “Đúng là không hiểu nổi, anh cho đội trưởng Chu uống mê dược gì, người không biết còn nghĩ rằng đội trưởng Chu thích anh.”
Trịnh Hướng Đông: “…”
Chu Trung Phong: “…”
Cô ấy nói xong cũng mặc kệ phản ứng của hai người đàn ông kia, mà trực tiếp chạy tới Chu gia.
Tiệc đầy tháng, khách khứa ngồi đầy trong sân.
Sau khi Lê Lệ Mai vào, cô ấy lập tức tìm được Khương Thư Lan, may là Khương Thư Lan không bận.
Cha Khương đang giúp đỡ tiếp đãi khách, cô thì đang dỗ dành em bé ở bên cạnh.
“Chị…” Lê Lệ Mai đi đến, cất giọng trong trẻo gọi.
Một tiếng chị này khiến Khương Thư Lan bất giác quay lại nhìn: “Lệ Mai? Sao giờ em mới đến? Chị còn tưởng em không đến luôn kìa.”
Nói xong, cô bế em bé đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận