Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 826:

“Sắp tới sẽ có một con thuyền, anh theo thuyền lớn đó rời đi đi, bởi vì lúc anh lên đảo không có chứng minh thư hay hộ khẩu, nên lúc rời khỏi đảo để tránh bị xử phạt, tất nhiên anh không thể mua vé tàu, anh chỉ có thể đi theo thuyền chở hàng hóa kia.”
Thật ra, Chu Trung Phong có cách lấy cho Trịnh Hướng Đông một vé tàu.
Nhưng để hắn ta đường đường chính chính rời đi, Chu Trung Phong không muốn. Anh cũng có lòng dạ hẹp hòi, cũng có nơi u ám.
Hắn ta muốn cứ như vậy đến xem vợ anh một chuyến sao?
Nằm mơ.
Anh không thể ra tay quang minh chính đại, nhưng anh có thể ra tay ngầm, nếu để cho Trịnh Hướng Đông không thoải mái một chút, anh vẫn có thể làm được.
Dưới bầu trời này làm gì có chuyện tốt như vậy!?
Trịnh Hướng Đông không biết trong đó có trạm kiểm soát, hắn ta nhìn chiếc thuyền lớn ở phía xa xa, dù là thuyền chuyên chở hàng hóa, nhưng vẫn tốt hơn so với lúc hắn ta bơi bảy tiếng đồng hồ tới.
Trịnh Hướng Đông trầm mặc một hồi: “Cảm ơn.”
Hai chữ này khó khăn lắm hắn ta mới nói ra được.
Chu Trung Phong xua tay: “Anh rời đi, đó chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi rồi.”
Nếu không phải anh sợ hắn ta sẽ kinh động Thư Lan, kinh động những người trên đảo, sợ mọi người biết Trịnh Hướng Đông dọa người như thế nào. Anh đã không tù túng đến mức này.
Trịnh Hướng Đông nhếch khóe miệng, hắn ta nhận ra bản thân là cái thể loại đi bất cứ đâu cũng bị người ta ghét.
“Anh…”
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong, dưới ánh mặt trời này, tuy hắn ta có một túi da không tệ, nhưng ở trước mặt Chu Trung Phong, hắn ta lại trở nên ảm đạm.
Ngũ quan của Chu Trung Phong không thể bắt bẻ, hấp dẫn người khác hơn là một thân khí chất kia, thẳng tắp mà lạnh lùng, khí thế chính nghĩa.
Dường như hắn ta đã hiểu ra, vì sao Khương Thư Lan lại chọn Chu Trung Phong.
Hắn ta không ngừng cố gắng tìm cớ, tìm lý do Khương Thư Lan không thích hắn ta, lý do cô không chọn hắn ta.
Trịnh Hướng Đông dời mắt, hắn ta quay đầu nhìn bờ biển mênh mông vô tận, trước biển cả rộng lớn, dường như con người đều trở nên nhỏ bé hơn.
“Thật ra tôi rất hối hận.”
Chu Trung Phong rất muốn rời đi, anh không muốn nghe!
Nhưng mà, anh không tận mắt nhìn Trịnh Hướng Đông lên thuyền, anh không yên tâm.
“Nếu như lúc trước, tôi không làm Khương Thư Lan sợ, không làm ông hiệu trưởng già cô ấy kính yêu nhất tức chết, thì giữa tôi và cô ấy, có lẽ đã có một tia hy vọng.”
Lúc hắn ta còn trẻ, hắn ta không biết cách yêu một người.
Hắn ta từ dùng cách thức vụng về của mình để thích Khương Thư Lan, làm cho Khương Thư Lan chú ý hắn ta.
Hắn ta không biết, cách thức vụng về đó là khởi đầu cho tất cả bi thương.
“Nếu như ngay từ lúc bắt đầu tôi cũng đối xử với cô ấy giống như anh, có phải tôi sẽ có một kết cục khác hay không?”
Trước giờ Trịnh Hướng Đông rất tự phụ, hắn ta chưa bao giờ nghĩ mình sai.
Mãi đến khi hắn ta tận mắt nhìn thấy Khương Thư Lan gả cho người khác, tận mắt nhìn thấy Khương Thư Lan mang thai, sinh con cho người đàn ông khác.
Hắn ta nhìn thấy cô dịu dàng dỗ con, nhìn cô dành hết tất cả sự yêu thương cho bọn nhỏ.
Giờ phút này, thật ra trong lòng Trịnh Hướng Đông rất chấn động.
Nếu hắn ta học được cách yêu người khác, có phải hắn ta và Khương Thư Lan sẽ có cơ hội hay không?
Chu Trung Phong nhìn người đàn ông đang tự hối hận trước mắt, giọng điệu anh cực kỳ bình tĩnh: “Không có nếu như.”
Khương Thư Lan đã được định sẵn sẽ trở thành vợ anh.
Huống hồ, chuyện trên thế gian này, không bao giờ có thuốc hối hận để uống.
Một câu này của Chu Trung Phong đã kéo Trịnh Hướng Đông về thực tại, hắn ta hung hăng xoa mặt, lúc thuyền lớn dừng ở bên kia bờ.
Trịnh Hướng Đông cất bước đi lên boong tàu, bỗng nhiên hắn ta quay đầu lại, giọng điệu quyết liệt: “Anh phải đối xử với cô ấy thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận