Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 834:

Cha Khương mẹ Khương đều ngồi qua, ngược lại là Khương Thư Lan một người tới hải đảo sớm hơn lại chưa từng ngồi quá.
Sau khi lên thuyền, cô cẩn thận quan sát đánh giá một phen, nhịn không được nói: “Thực sự là càng ngày càng tốt”.
Chu Trung Phong: “Không phải em từng nói, về sau hải đảo sẽ được vạn người tiến đến sao?”
Hiện tại chỉ là một bước tiến bộ rất nhỏ mà thôi.
Nghe được lời nói hùng hồn của chính mình lúc trước, Khương Thư Lan cũng không nhịn được mà cảm thấy ngượng ngùng, thuyền lớn, tốc độ cũng nhanh.
Bọn họ không đứng ở bên ngoài lâu, hai đứa bé còn nhỏ, không chịu nổi gió lớn.
Cho nên, bên ngoài Nháo Nháo cùng An An đều được che bởi một cái khăn quấn, làm cho khuôn mặt nhỏ cũng bị che khuất, đứa trẻ nóng bức thỉnh thoảng đá chân muốn khóc.
Chờ vào buồng khách, ngồi vào vị trí, lúc này mới giúp hai đứa bé thoáng khí, bọn nhóc cũng nghe lời nói, ngoại trừ Nháo Nháo ban đầu khóc hai tiếng, sau đó con thuyền di chuyển lay động, làm hai đứa bé đều chìm vào giấc ngủ say.
Hiện tại Khương Thư Lan không nhịn được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ ngồi ở khoang thuyền, ngược lại người rất ít ra khỏi cửa, bà cụ Na thì đứng ở trên boong tàu, nhìn ra ngoài mặt biển.
Dùng câu nói của bà cụ Na, đó chính là đời này của bà, thấy một lần chính là ít đi một lần. Cũng có lẽ đây là một lần cuối cùng bà được thấy.
Tất cả mọi người đều hiểu tâm trạng của bà, Miêu Hồng Vân say tàu, vậy mà vẫn ra bên ngoài cùng với mẹ chồng.
Ngồi thuyền cũng chỉ có hai tiếng rưỡi, liền đến địa điểm cần đến.
Rời thuyền rồi, Nháo Nháo cùng với An An một lần nữa về trong ngực cha Khương và Chu Trung Phong.
Đừng xem thường bọn họ, mới có hơn một tháng đã sắp mười cân, ôm lâu dài, cánh tay Khương Thư Lan cũng không chịu nổi.
Không thể không nói, sự phồn hoa của Dương Thành không biết hơn hải đảo bao nhiêu lần.
Trên đường cái rộng lớn, nhóm người đi đường cưỡi trên xe đạp Đại Giang 28 đi đi lại lại.
Ven đường có cửa hàng bán báo, tiệm ăn vặt, cửa hàng bán lẻ, Cung Tiêu Xã, cùng với tòa nhà bách hóa và tiệm cơm quốc doanh.
Hầu hết đồ vật mọi người có thể nghĩ tới, ở bên Dương Thành này đều có thể mua được.
“Nơi này cũng thật là phồn hoa!”
Ở hải đảo đã lâu rồi, ở nơi non xanh nước biếc, giờ đến nơi này, cảm giác như đi vào thành vậy.
Người đi qua đường liếc mắt một cái, trên nét mặt mang theo vài phần ghét bỏ.
Dường như đang nói đồ nhà quê.
Điều này làm cho mẹ Khương lập tức đỏ mặt, bà cảm thấy bản thân làm cho con cái mất mặt.
Khương Thư Lan lại gắt gao mà kéo tay mẹ Khương: “Mẹ, hôm nay chúng ta vào thành phố còn không phải là mua đồ vật hay sao? Vào thành không mất mặt, mua đồ vật cũng không mất mặt.”
“Mất mặt chính là những kẻ có tính cách bài trừ người lạ.”
Lời này thốt ra, người đi đường lúc trước cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nhanh chóng bước chân rời đi.
Ngược lại Mẹ Khương nghe được lời này của Thư Lan, trong lòng thoải mái không ít. Cảm thấy có con gái ở đây, dường như bà không thấy sợ gì hết.
Bà lão Na bên cạnh nhìn được một màn này, càng thêm cực kỳ hâm mộ em gái Khương sinh được con gái tốt.
Loại tình huống này, không ít người làm con cái sẽ ghét bỏ cha mẹ trong nhà làm cho bọn chúng mất mặt, sẽ còn cùng với người đi đường quát mắng cha mẹ. Cảm thấy cha mẹ là đồ nhà quê.
Giống như Khương Thư Lan thật sự là số ít.
Bởi vì ban đầu có chút nhạc đệm kia, thành ra dọc đường đi, nhóm người mẹ Khương nói chuyện đều cẩn thận không ít.
Sau khi tới được Dương Thành, bọn họ không trực tiếp đi quán chụp ảnh, mà tìm cái nhà khách. Đồ vật mua được quá nhiều, cần thiết tìm một chỗ để.
Vừa thấy nhóm Khương Thư Lan đi về hướng nhà khách, hai người Miêu Hồng Vân với Vương Thủy Hương lập tức trợn tròn mắt: “Làm sao vậy? Đêm nay mọi người không tính toán trở về a?”
Ở lại nhà khách rất là đắt!
Cũng là do Khương Thư Lan bận nên quên, không nói cho bọn họ biết trước vụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận