Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 836:

Không nghĩ tới khi già rồi, lại được hưởng phúc của con gái con rể, có thể tới quán chụp ảnh ở thành phố lớn chụp ảnh gia đình.
Đừng nói mẹ Khương, chính là cha Khương cũng thấy bản thân mình khẩn trương.
Chờ đến khi một nhà bà lão Na chụp ảnh xong, liền đến phiên nhóm Khương Thư Lan bọn họ.
Bọn họ là nhà giàu, không chỉ là chụp mấy bức ảnh gia đình, còn phải cho Tiểu Thiết Đản đơn độc chụp riêng một tấm.
Đây là gửi cho anh tư Khương Thư Lan.
Vừa nghe nhu cầu của bọn họ, ông chủ quán chụp ảnh thiếu chút nữa cười không khép được miệng. Chụp ảnh là việc tốn kém, cứ một tấm tốn tám mao tiền, rửa thêm ảnh một tấm thêm ba mao.
Nhìn trận thế này còn không phải là vụ làm ăn lớn sao?
Cho nên ông ấy đối đãi với đoàn người nhóm Khương Thư Lan cũng đặc biệt tinh tế.
Chờ Khương Thư Lan bọn họ ngồi ổn định xong, Lôi Vân Bảo đột nhiên đứng lên, chạy lại hỏi: “Cô ơi, chờ mọi người chụp xong, cháu và Tiểu Thiết Đản có thể cùng nhau chụp riêng một tấm chứ?” Giọng điệu mang theo vài phần khẩn cầu.
Ông nội không cho nhóc theo, nói nhóc là cái đuôi vướng bận, chỉ là nhóc muốn chụp ảnh cùng bạn tốt Tiểu Thiết Đản mà thôi.
Khương Thư Lan thật không ngờ tới, gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể.”
Lời này làm cho Lôi Vân Bảo nín khóc mà cười.
Nhóc ngoan ngoãn mà đứng ở bên người bà lão Na, nhìn cả gia đình trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như cha mẹ cháu trở lại, có phải cũng có thể tới chụp ảnh gia đình hay không?”
Vấn đề này không ai có thể trả lời.
Mẹ của Lôi Vân Bảo sinh bệnh, đã rất lâu không tới hải đảo rồi.
Bà lão Na sơ đầu nhóc, thấp giọng nói: “Đương nhiên.”
Khi nói chuyện.
Bên kia, ông chủ quán chụp ảnh ôm máy ảnh, quay sang nhóm người Khương Thư Lan đã ngồi ổn định nói: “Tốt, cô gái ôm đứa trẻ, dựa vào chồng một chút đi.”
“Còn có thím cũng như vậy, hướng sang người chú một xíu đi ạ.”
“Cháu nhỏ thì ngồi xổm phía trước.”
“Ai da, tốt lắm, đúng là như vậy.”
“Nào cười lên nào, hai ba.”
Trong nháy mắt, một tiếng răng rắc vang lên....
Trong nháy mắt, nghe một tiếng răng rắc. Một tấm hình chụp được lưu lại trong máy ảnh, ông chủ quán chụp ảnh xem xét kỹ, không nhịn được gật đầu, nước ảnh thật không tồi.
“Tiếp theo mọi người muốn chụp như thế nào?”
Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái: “Trước tiên giúp hai trưởng bối chụp chung một kiểu đi ạ.”
Cha mẹ cô đời này còn chưa từng có lần nào chụp ảnh chung hai người.
Nghe thấy lời này, mẹ Khương lập tức muốn từ chối, chụp một tấm hình đều mất một đồng tiền. Chụp cho hai cái lão già bọn họ, đây không phải là phí tiền sao?
Ngược lại cha Khương trầm ngâm một lát, trực tiếp đáp ứng rồi: “Hai người chúng ta chụp chung một kiểu ảnh, sau đó mỗi người chụp riêng một tấm.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Khương ngẩn ra một chút, theo bản năng mà cùng cha Khương nhìn nhau liếc mắt một cái, cha Khương gật gật đầu.
Mẹ Khương liền hiểu đối phương có ý tứ gì.
Một tấm hình chụp đơn độc kia, là vì về sau mà chuẩn bị, miễn cho sau khi họ chết, liền có cái ảnh để mà treo tường.
Hiển nhiên, Khương Thư Lan cũng ý thức được điểm này, trong lòng cô lập tức tràn ngập khó chịu: “Không được, không chụp một mình, chỉ chụp ảnh chung.”
Phảng phất như chụp ảnh đơn độc thì cô càng xa cha mẹ nhanh hơn.
Giống như Khương Thư Lan đời này, từ trước đến nay không nghĩ tới việc cha mẹ mình sẽ chết vậy.
Mà ở giờ khắc này, cha Khương yêu cầu chụp ảnh cá nhân, phảng phất như lập tức đem chuyện sống chết nói ra, hơn nữa còn đem cái chết thành dự định trước.
Thẳng thắn mà để ở trước mặt Khương Thư Lan, làm cho cô không thể không đối mặt.
“Thư Lan...”
“Ai cũng sẽ có ngày này, chẳng lẽ con không muốn cha và mẹ con lúc rời nhân thế, ngay cả ảnh chụp thể diện cũng không thể lưu lại sao?”
Người già ở bên trong đại đội bọn họ, chỉ có điều kiện cực kém, lại đột ngột tử vong mới có thể không chuẩn bị di ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận