Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 842:

“Không thành vấn đề.”
Sau khi thảo thuận xong, Khương Thư Lan nhanh nhẹn mà trả tiền.
Ở bên cạnh nhìn, trái tim của cha Khương mẹ Khương cùng với Miêu Hồng Vân nhảy bang bang bang, không kém gì hút máu cả.
Quá là đắt!
Tiền chụp đám ảnh này đều sắp bằng tiền đặt mua hàng Tết, ai mà bỏ được?
Sợ là toàn bộ người trên đảo cũng chỉ có mình Khương Thư Lan bỏ ra được.
Hiện tại tay cô cầm tiền hoa hồng hai nhà máy chia, không nói là phú bà giàu nhất thì túi tiền cũng phình to.
Khương Thư Lan giao xong tiền, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, cô rất là nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Mẹ Khương muốn nói lại thôi: “Thư Lan, con vẫn là... vẫn là tiêu tiết kiệm chút đi.”
Nhìn bộ dạng con gái tiêu xài phung phí như vậy, tâm bà thấy thật là đau.
Chụp cái ảnh, chụp tới mức hơn cả nửa tháng sinh hoạt phí của cả nhà bọn họ, ai mà bỏ được?
Khương Thư Lan đón lấy biên lai từ trong tay ông chủ quán chụp ảnh, kìm không được cười nói: “Mẹ, chúng ta lại không phải mỗi ngày đều chụp, khả năng mấy năm cũng chỉ có lần chụp này.”
“Không có gì cần tiết kiệm cả, nếu muốn chụp, vậy một lần chụp cho đủ là được.”
“Vậy con hỏi mẹ và cha, hôm nay có vui hay không?”
Vui chứ sao không?
Bà cùng ông nhà nằm mơ cũng không nghĩ đến, đời này của chính mình còn có thể đến quán chụp ảnh, chụp một cái ảnh chung tuyệt đẹp không nói, còn có thể chuẩn bị tốt di ảnh trong tương lai của chính mình.
Không nói cái khác, quán chụp ảnh này của Dương Thành, thoạt nhìn liền tốt hơn so với huyện Bình Hương nhà họ.
Khẳng định ảnh chụp ra cũng đẹp hơn so với quê quán này!
Tưởng tượng đến lúc khi chính mình dù đã chết, cũng có thể đẹp đẽ mà treo ở trên tường.
Thoải mái.... Trong lòng rất thoải mái.
“Dù vậy cũng không thể tiêu tiền như thế.”
Làm cha mẹ đều là như thế này, tiêu tiền cho con cái có nhiều đi chăng nữa cũng không cảm thấy nhiều. Nhưng là con cái tiêu chút tiền cho bọn họ, đều sẽ bị họ nhắc mãi hồi lâu.
Khương Thư Lan cười cười: “Mẹ, tiêu tiền cho mọi người, con rất vui đó!”
Trong lòng cực kỳ vui vẻ, cảm thấy chính mình rốt cuộc không phải là kẻ trước kia, là đứa con gái vô dụng chỉ có thể dựa vào cha mẹ nuôi dưỡng.
Nói như thế nào đây? Cảm giác sau khi bản thân độc lập kinh tế, cấp tiền cho cha mẹ tiêu, dường như cũng tự tin hơn một chút.
Rốt cuộc thì trong tay cô giữ hoa hồng được chia, cũng đủ sinh hoạt không lo nghĩ.
Cái này... Cha Khương và mẹ Khương không còn lời gì để nói.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây, Chu Trung Phong dừng lại ở phía sau, nhỏ giọng nói thầm cùng Khương Thư Lan: “Dù em lấy tiền trong nhà cho cha mẹ chụp ảnh, mua quần áo cũng không vấn đề gì.”
Tiền lương của anh vẫn luôn nộp lên trên.
Thư Lan và anh không cần phân rõ ràng như thế.
Khương Thư Lan cười cười: “Vậy thì cũng không giống nhau.”
Không giống nhau chỗ nào?
Khương Thư Lan không thể nói tới, chỉ là thời điểm tiêu tiền lương của Chu Trung Phong, cô sẽ hết sức tính toán tỉ mỉ, không lãng phí tiền.
Cho dù tiêu tiền của cha Khương và mẹ Khương, cô cũng không dám ăn xài phung phí.
Nhưng tiêu tiền chính mình kiếm được, hoàn toàn không có cái khái niệm này. Chỉ cần cô muốn, cô liền cho cha Khương mẹ Khương tiêu mọi lúc.
Đi thỏa mãn thời điểm bọn họ còn trẻ tuổi, vì cuộc sống sinh hoạt khốn khổ mà không đạt được nguyện vọng mong muốn.
Đương nhiên, đối tượng này không chỉ là cha Khương và mẹ Khương, mà còn bao gồm cả cha mẹ chồng Khương Thư Lan.
Cô cũng bỏ ra tiền được tiêu như nhau.
Cái loại này nói như thế nào?
Là bản thân độc lập kinh tế mang đến sự tự tin.
Chu Trung Phong nghiêng đầu, nhìn Khương Thư Lan mới ra khỏi tiệm chụp ảnh, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt tươi đẹp của cô, làn da cô oánh nhuận trong sáng, dường như sắp phát sáng vậy.
Chính xác mà nói, là cả người cô đều sáng lên. Trong lòng Chu Trung Phong cũng theo đó mà lỡ một nhịp, Thư Lan thật là xinh đẹp!
Tóc đen da trắng, mày đẹp mắt hạnh, mũi cao môi anh đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận