Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 845:

Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới loại địa phương nhỏ như chỗ ven đường như này lại làm được đồ ăn ngon như vậy.
Vì thế, một lần ăn này liền từ mười phút biến thành nửa giờ.
Chờ thời điểm trước khi đi, lại mượn ông chủ quán ít nước ấm, làm cho hai đứa bé mỗi người một bình sữa, để bọn chúng ăn ở trên đường.
Lúc này đây, bọn họ mới thật sự tiến thẳng đến tòa nhà đại bách hóa.
Không thể lại chậm.
Buổi chiều một giờ ba mươi, đoàn người đúng giờ tới tòa nhà đại bách hóa Dương Thành. Tòa nhà đại bách hóa này có thể coi là bách hóa lớn nhất Phương Nam, không nơi nào sánh được.
Chỉ tính chiều cao, ước chừng tầm bảy tầng, trông cực kỳ khí khái.
Toà nhà đại bách hóa Dương Thành là kiến trúc kiểu Tây, tầng một có hai cây cột hình trụ cao chót vót, ở giữa là cửa hình vòm, ở phía trên cửa hình vòm có bốn chữ cái to màu vàng.
Tòa nhà đại bách hóa.
Ở bên ngoài lầu dưới, từng hàng xe đạp hai tám hai sáu.
Ở quê quán Thư Lan, một chiếc xe đạp loại này là có thể hấp dẫn đủ sự chú ý của tất cả mọi người địa phương.
Ở chỗ này, cô phỏng chừng đếm qua loa cũng ít nhất có trên trăm chiếc đang chen chúc.
Thậm chí, ở đường cái bên cạnh cách đó không xa còn một chiếc xe hơi nhỏ đỗ lại. Khương Thư Lan không hiểu biết, nhưng nhìn ngoại hình xe kia hiển nhiên cũng không phải hàng rẻ tiền.
Trong lòng Khương Thư Lan không nhịn được mà cảm thán một tiếng, thành phố lớn chính là thành phố lớn.
Xe đạp 28 Đại Giang hiếm lạ cũng đều thành hàng vỉa hè.
Thời điểm Khương Thư Lan cảm thán, cha Khương cùng với mẹ Khương sao lại không cảm thán chứ?
Bọn họ chỉ cảm thấy thế giới này thật là lớn!
Nếu không phải cùng theo tới hải đảo chiếu cố con gái, sợ rằng đời này bọn họ cũng không biết hóa ra xe đạp có thể nhiều đến mức khắp nơi đều có, hóa ra toà nhà đại bách hóa còn có phong cách Tây như thế.
“Tốt, vào đi thôi!”
Chu Trung Phong nhìn vào đồng hồ, thấp giọng nói. Tiếng kêu này làm mọi người đều hoàn hồn.
“Đi đi đi!”
Bà lão Na không nhịn được mà cảm thán một câu: ‘Tòa nhà đại bách hóa Dương Thành này, tôi thấy không hề kém so với Thượng Hải.”
“Chỉ là, đường phố này không xinh đẹp bằng Thượng Hải bên kia.”
Đường phố bên Dương Thành này có vẻ có vài phần cũ nát.
Mà thời điểm bà lão Na còn trẻ đi Thượng Hải, đường phố bên kia lát đá cẩm thạch, hai bên đường cái trồng cây ngô đồng Pháp.
Thoạt nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui.
Bà lão Na nói ra lời này làm người trẻ tuổi bản địa không nhịn được mà trừng mắt: “Bà lão, bà chưa thấy qua thì đừng nói bậy, tòa nhà đại bách hóa của Dương Thành chúng ta đây, chính là tòa nhà lớn nhất toàn bộ phương Nam đó!”
“Bà nói không bằng Thượng Hải ư? Tôi thấy không chắc đâu.”
Bà lão Na cười cười, không cùng đối phương cãi lại nữa. Chờ đi xa, Khương Thư Lan không kìm được hỏi: “Sao dì không nói cho đối phương biết một chút? Dì thực sự thấy được tòa nhà đại bách hóa Thượng Hải rồi mà.”
Cô tin tưởng lấy kiến thức của bà lão Na, bà sẽ không và cũng không nói dối. Bà lão Na cười cười, trong đôi mắt lộ ra vài phần trí tuệ: “Hạ trùng không thể cùng băng ngữ.”
“Huống chi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những người này cả đời đều ở Dương Thành, bọn họ chưa thấy được cảnh tượng càng phồn hoa hơn, đương nhiên sẽ cảm thấy bản thân nhìn đến mới là phồn hoa.”
Bà lão Na vào thời điểm còn trẻ từng đọc qua trường trung học nữ, sau đó lại còn thi đậu đại học.
Đời này bà không nói là đọc đủ các loại sách vở, nhưng so với người bình thường mà nói vẫn là có văn hóa.
Cho nên bà lão Na nói những lời này làm cho tất cả mọi người đi theo đều kinh ngạc.
Có một người đàn ông trung niên đi theo cũng vì vậy mà cảm khái nói: “Bà lão, bà vẫn nên đọc qua sách vở đi!”
Không phải người đọc sách thì không nói lên được loại lời nói có ý nhị thế.
Càng không có kiến giải như vậy, cho dù bản thân nói đúng, cũng không đi cãi cọ với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận