Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 846:

Bà lão Na không quen biết đối phương, chỉ gật gật đầu, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông trung niên kia đi theo tiến lên: “Bà lão, tòa nhà đại bách hóa Thượng Hải mà bà nói tôi đã từng đến.”
Chuyện này, bà lão Na cũng thấy hứng thú: “Thật sao?”
“Có phải đá cẩm thạch lát đường phố, ngô đồng nước Pháp vờn quanh, kiến trúc kiểu Tây chót vót, người đến người đi đúng không?”
Thấy bà có thể chính xác nói ra khung cảnh bên ngoài tòa nhà đại bách hóa Thượng Hải, người đàn ông trung niên kia gật đầu đồng ý: “Chính xác là như thế, mấy năm trước, thời điểm tôi đến học tập, nhìn thấy khung cảnh so với bà nói thì giống nhau như đúc.”
Sau đó, hắn ta hướng tới người trẻ tuổi lúc trước lên tiếng phản bác nói: “Tiểu Vương, cậu còn trẻ không biết, trên thế giới này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
“Bà lão nói xác thật không sai, tòa nhà đại bách hóa Thượng Hải thực sự xinh đẹp hơn so với chúng ta nhiều.”
Người trẻ tuổi lúc trước kêu Tiểu Vương, lập tức mặt đỏ tai hồng: “Giám đốc, tôi hiểu rồi ạ.”
Hóa ra người đàn ông trung niên này lại chính là giám đốc bộ phận cửa hàng bán lẻ của tòa đại bách hóa Dương Thành này.
Một tiếng kêu giám đốc này làm cho nhóm người Khương Thư Lan đều kinh ngạc.
Giám đốc bộ phận cửa hàng bán lẻ nói: “Bà lão, nếu như mọi người không chê, tôi bảo Tiểu Vương mang theo mọi người vào bên trong đi dạo một vòng. Có cậu ta ở đây, đảm bảo không ai dám hố mọi người.”
Cái địa phương này của bọn họ thực sự có tính bài ngoại. Đối với khẩu âm nơi khác, ít nhiều có điểm bắt nạt người.
Bà lão Na theo bản năng mà nhìn nhóm Khương Thư Lan, đây không phải là buồn ngủ còn được đưa gối đầu hay sao?
Nhóm Khương Thư Lan bọn họ đối với tòa đại bách hóa Dương Thành này còn không phải là không quen thuộc sao?
Cô lập tức gật đầu với bà lão Na.
“Vậy được, đồng chí, tôi thay mọi người cảm ơn cậu.”
Giám đốc bộ phận cửa hàng bán lẻ lắc đầu: “Là tôi cảm ơn mới đúng, thay tôi dạy cho các đồng chí trẻ tuổi một khóa học.”
Cương vị trong tòa đại bách hóa là hương bánh trái, mỗi người tiến vào đều lấy làm tự hào. Lại quên mất, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đôi mắt đừng để trên đỉnh đầu.
Có Tiểu Vương dẫn đường, sau khi bọn họ tiến vào, cũng không đến mức hai mắt không hiểu gì. Trước tiên chính là đi lầu hai bán trang phục và vải dệt.
So với sự mới lạ của mọi người, Khương Thư Lan lại có chút phát hiện ngoài ý muốn, Chu Trung Phong có vẻ ngựa quen đường cũ?
Không sai, rất nhiều lần Tiểu Vương hướng vòng sang một hướng đi khác, Chu Trung Phong lại nói: “Trước tiên chúng ta xem trang phục cái đã.”
Lời này nói ra, Tiểu Vương quyết đoán đưa bọn họ đi một hướng khác. Khương Thư Lan đi ở phía sau lên tiếng hỏi: :Anh đã từng tới đây rồi sao?”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, nhắc nhở: “Váy đỏ em còn nhớ không?”
Vừa nhắc xong, Khương Thư Lan hoàn toàn nhớ ra rồi, thời điểm cô mang thai có một cái váy đỏ, là Chu Trung Phong đuổi theo người ta mấy con phố để hỏi đến chỗ mua.
Là tới tòa đại bách hóa mua.
Lại lần nữa tới đây đối với anh mà nói, còn không phải là ngựa quen đường cũ sao?
Chu Trung Phong thấy Khương Thư Lan không nói lời nào, liền tinh tế mà cùng cô nói kế hoạch của chính mình.
“Hôm nay mua cho em một kiện áo bông, mua một kiện áo khoác, còn thêm một cái khăn quàng cổ màu đỏ, quần nhung tăm, còn giày nếu muốn giữ ấm lại không thấm nước thì mang giày da lông dê...”
Anh có phải là mua đồ đâu, anh ấy như thế này là đang hận không thể bê sạch cả cửa hàng bách hóa.
Hơn nữa, những thứ anh đang mua đây đều là quần áo giữ ấm cần phải mặc khi trở về thủ đô ở quê nhà trong dịp Tết Nguyên Tiêu.
Khương Thư Lan sững sờ trong giây lát, thực sự là Chu Trung Phong đã báo đáp quá nhiều rồi: "Còn anh thì sao?"
"Cái gì cơ?"
Cô đột nhiên đặt câu hỏi, Chu Trung Phong vẫn có chút chưa kịp phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận