Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 847:

Bởi vì trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến việc phải mua quần áo cho Khương Thư Lan, anh gần như có thể tưởng tượng ra những bộ quần áo đó trông sẽ đẹp như thế nào khi mặc trên người Khương Thư Lan.
Vì vậy, anh hỏi hai lần liên tiếp: "Cái gì cơ?"
Khương Thư Lan ngước mắt lên nhìn anh: "Ý em là, chỉ mua cho em, thế còn bản thân anh thì sao?”
"Mua cái gì?”
Chu Trung Phong nói trong vô thức: "Anh không cần mua, có quân phục do quân đội phát rồi, xuân, hạ, thu, đông đều có cả."
Chỉ là, bởi vì họ ở trên hải đảo không dùng tới đồ mùa đông, cho nên vẫn luôn cất giữ chúng.
Khương Thư Lan không thể nhịn được cười: “Vẫn cứ mua một chiếc đi, em nghĩ anh ngồi trên tàu hỏa có lẽ sẽ không muốn mặc quân phục đâu."
Một khi anh mặc quân phục trên tàu hỏa, điều đó có nghĩa là phải giúp đỡ tất cả mọi người liên hồi không dứt.
Không phải đang nói giúp đỡ là không tốt mà là bọn họ phải đưa hai đứa trẻ về nhà, rõ ràng họ không thể rời chúng được.
Những lời này khiến Chu Trung Phong dừng lại một lúc: “Vậy mua cả nhé?”
“Nhưng mà anh sẽ mua một chiếc áo khoác bông là được rồi.”
Ít nhất là che được bộ quân phục.
Khương Thư Lan “Ừm” một tiếng.
Ở phía trước.
Tiểu Thiết Đản đi cùng với cha Khương và mẹ Khương có chút mất kiên nhẫn, không đợi được nữa: "Tại sao cô và dượng ngày nào cũng nói nhiều như vậy chứ?"
Vẫn luôn là hai người họ lấp ở phía sau nói chuyện thì thầm với nhau.
Những lời này khiến cha Khương và mẹ Khương không thể nhịn được cười: "Đợi sau này cháu cưới vợ thì cháu sẽ biết thôi."
Ngay khi nói lời này, Tiểu Thiết Đản chống nạnh: "Hừm, cháu chắc chắn sẽ không hỏi cưới vợ, cháu sẽ dành phần đời còn lại của mình ở bên cạnh Tiểu Lôi Tử."
Lời nói này của Tiểu Thiết Đản đã được Lôi Vân Bảo chấp thuận: “Cháu cũng vậy, cháu không muốn hỏi cưới vợ, cháu muốn ở bên Tiểu Thiết Đản cả đời.”
Thằng bé chưa từng kết bạn với ai nhưng so với Tiểu Thiết Đản thì càng là một người bạn tốt hơn.
Một lát sau.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đi tới, cầm trên tay một gói đồ, đó là hạt dẻ rang đường và kẹo hồ lô.
Chia cho hai đứa trẻ.
Khương Thư Lan bèn nói luôn: "Cha, mẹ, đi thôi, chúng ta qua đó trước."
Cô và Chu Trung Phong đã thương lượng là mua quần áo cho người lớn tuổi trước, và sau đó mới tự mua cho bọn họ.
Cha Khương và mẹ Khương gật đầu, Khương Thư Lan đón lấy hai đứa trẻ từ trong tay họ, cùng với Chu Trung Phong mỗi người bế một đứa.
Trên đường đi, bốn người họ đều thay phiên nhau bế.
Nơi đầu tiên họ đến là một chiếc tủ kính ở một quầy hàng, quầy hàng đó bán vải và quần áo may sẵn cho người già.
Trên tủ kính được bày trí những cuộn vải, có cuộn màu xanh chàm, có cuộn màu hạt dẻ, còn có cuộn màu đen, cùng với màu kaki, đủ loại vải, gần như lấp đầy cả tủ kính.
Và trên bức tường phía sau tủ kính có treo một bộ quần áo may sẵn.
Mẫu mã của trang phục may sẵn cũng đẹp hơn những thứ Khương Thư Lan và những người khác đã nhìn ở Cửa hàng bách hóa thành phố Bình Hương.
Khương Thư Lan liếc mắt liền nhìn thấy chiếc áo bên trên, một chiếc áo khoác ngắn thêu những bông hoa trắng nhỏ trên nền xanh, cô nghĩ nó rất hợp với mẹ mình.
Khương Thư Lan đang bế đứa trẻ bèn chỉ vào chiếc áo treo trên tường: "Đồng chí, làm phiền cô giúp tôi lấy chiếc áo đó xuống."
Ban đầu, nhân viên bán hàng đó có chút hơi miễn cưỡng, trang phục này được ngắm rất nhiều lần, nhưng vì giá cao nên lần nào khách đến cũng xem mà không mua.
Sau này, cô cảm thấy những người này đang trì hoãn công việc của mình, tại sao phải bận tâm chứ?
Chỉ là, Tiểu Vương đi bên cạnh Khương Thư Lan và những người khác, Tiểu Vương ngay lập tức mắng mỏ: "Ngô Lệ, cô có chuyện gì vậy? Không nghe thấy khách muốn thử quần áo để mua quần áo sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận