Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 855:

Khương Thư Lan gật đầu, chỉ nghĩ đến bốn đứa trẻ, cô không khỏi đau đầu: "Hay là bọn con dẫn theo hai đứa, cha mẹ dẫn hai đứa nhé?"
Cha Khương lắc đầu: "Tiểu Thiết Đản và Vân Bảo đều rất nhanh nhẹn, không cần phải ở lại đâu, bọn chúng sẽ tự theo kịp, chỉ có Nháo Nháo và An An, lát nữa cha mẹ sẽ pha sữa bột cho chúng."
Khương Thư Lan cũng không khách sáo với bố mẹ mình, nói luôn: "Vậy được rồi, bọn con sẽ đi nhanh về nhanh."
Bức thư đã được viết xong trước từ lâu, có lẫn cả ảnh, định gửi đi cùng nhau.
Đến bưu điện để gửi đồ, hai người họ thì cũng coi như là xe chạy đường quen rồi.
Chỉ là có chút rắc rối, họ gửi tới ba nơi, viết ba địa chỉ và mua ba con tem khác nhau.
Khi xong việc thì đã hơn tám giờ sáng.
Chu Trung Phong tìm một quán khác để uống trà buổi sáng, hôm qua bọn họ đến quá muộn, lại đang vội đi mua sắm nên không kịp tới.
Anh đặc biệt đặt vé đò vào buổi chiều, nghĩ đến việc đưa Thư Lan và cha mẹ vợ qua đây để trải nghiệm.
Để Khương Thư Lan đặt chỗ ngồi trong quán trà buổi sáng, còn Chu Trung Phong quay lại nhà khách đón cha và mẹ Khương, nhân tiện trả lại hai phòng ở nhà khách.
Lúc đến quán trà buổi sáng, có một dãy những bàn tròn, mỗi bàn gần như chật ních người ngồi, và trên bàn có những chiếc đĩa trắng, lồng hấp nhỏ, thậm chí bánh màn thầu bên trong lồng hấp cũng đều là kiểu có hình dạng của các loài động vật.
Nó trông thật tinh tế và đẹp mắt.
Mẹ Khương có chút do dự, đứng ở cửa mà mãi không chịu bước vào: "Trung Phong, chỗ này có đắt không?"
Thoạt nhìn cũng biết là không rẻ, vẫn có chút không được như ăn lề đường.
Chu Trung Phong lắc đầu, nói với người phục vụ một tiếng, sau đó dẫn hai ông bà và lũ trẻ vào: "Cũng không phải ngày nào cũng được ăn, nên đã tới đây rồi thì chúng ta hãy thử các món đặc sản ở đây."
"Cha mẹ, chuyện giá cả, hai người không cần lo lắng."
Chuyện này… Mẹ Khương không thể không liếc mắt nhìn cha Khương, muốn cha Khương thuyết phục nhưng cuối cùng cha Khương chỉ vào chiếc bàn Thư Lan đang ngồi: “Bà nhìn thấy chưa, đồ ăn trước mặt Thư Lan đã bày sẵn cả rồi.”
Thế này thì có nói thêm cũng vô ích. Hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.
Mẹ Khương dậm chân: "Bàn tay của cặp vợ chồng trẻ bọn chúng thật to bằng trời."
Vừa mua quần áo vừa mua giày dép, lại còn đến một nơi cao cấp như vậy để ăn sáng.
Đây không phải là một sự lãng phí tiền bạc sao?
Chỉ là… Đợi đến khi nhìn thấy mười món ăn và tám cái bát trên bàn. Mẹ Khương không nói nên lời.
Trông quá thích mắt. Mỗi thứ tuy không nhiều nhưng tinh xảo và đẹp đẽ đến lạ thường.
Khương Thư Lan thèm muốn cái dáng vẻ của mẹ, và ngay lập tức lấy ra một chiếc sủi cảo tôm: "Mẹ, mẹ hãy thử cái sủi cảo tôm này đi."
Trước đây cô đã ăn với Chu Trung Phong một lần, quán trà buổi sáng của bọn họ có mùi vị rất ngon.
"Sủi cảo tôm sao?"
Mẹ Khương chưa bao giờ nghe qua cái tên này, chỉ cảm thấy không biết cách làm loại bánh bao này, vỏ bột mỏng như pha lê, còn có thể nhìn thấy hạt ngô và thịt bên trong.
Bà ấy nếm thử và không thể không gật đầu.
Khương Thư Lan tiếp tục: "Xíu mại, chân gà, bánh nhân sen, bánh sữa trứng, chả giò, bánh khoai môn, gà gạo nếp, đều thử hết nhé?"
Một loạt những cái tên này làm cho cha Khương và mẹ Khương hoa mắt chóng mặt.
Cả đời họ chưa bao giờ nghĩ lại có một món ăn tinh tế và ngon như vậy.
Ngoài việc tốn kém, chẳng có chút khuyết điểm nào khác.
Nhìn thấy cha Khương và mẹ Khương đang ăn, Khương Thư Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại liếc nhìn Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo.
Hai đứa này rất thích ăn đồ ngọt, bánh nhân mãng cầu và bánh nhân hạt sen, tưởng chừng như ăn mãi không dừng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận