Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 858:

Theo ý kiến ​​của mẹ Khương, đơn vị có thể cung cấp phúc lợi là một chén cơm vàng cực tốt.
Trong nháy mắt đã tới hôm ba mươi Tết.
Sáng sớm, Chu Trung Phong đã dậy thay tã cho con, lấy hồ dán mà mẹ Khương đã dán trước đó, xách cái thang đi, liền đi ra ngoài sân dán các câu đối đỏ.
Khương Thư Lan đang ôm một đứa trẻ trên tay, và một đứa trẻ đang ngủ trong xe ở trước mặt, giống như một cái đuôi nhỏ đi cùng cô.
Nhìn Chu Trung Phong leo lên thang và bày ra câu đối đỏ, cô đứng cạnh tường ở phía dưới, chỉnh phương hướng giúp anh: “Này này, bên trái một chút, đúng rồi đúng rồi, đúng rồi.”
Vài lần khi cô đang nói chuyện, Chu Trung Phong không khỏi quay đầu lại nhìn lại cô.
Khương Thư Lan không hiểu cho nên cô ngửa mặt nhìn lên với khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Sao vậy?"
Chu Trung Phong lắc đầu: "Cảnh tượng như thế này, anh đã mơ thấy nó rất nhiều lần."
Anh hiếm khi dán câu đối đỏ, kỷ niệm duy nhất anh nhớ là hai năm đó, khi mà anh sống với ông bà hồi còn nhỏ.
Sau này, khi tuổi tác của họ lớn hơn, họ vào viện dưỡng lão và công việc dán câu đối hàng năm được giao cho các người bảo vệ và bảo mẫu.
Kể từ đó, anh vẫn chưa dán câu đối đỏ lần nào nữa.
Thật không ngờ rằng cuộc đời anh vậy mà lại có lần dán câu đối đỏ.
Hơn nữa, vợ và các con của anh đang đứng phía dưới chân anh, chỉ phương hướng cho anh với khuôn mặt tươi cười.
Anh đột nhiên cảm thấy kiếp này dù có chết anh cũng không hối hận.
Khương Thư Lan trầm lặng một lúc, sau đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Sau này vẫn sẽ còn nhiều năm nữa."
"Phải không nào, Nháo Nháo, An An?”
"Nào, nói cho cha các con biết, có phải là còn nhiều năm nữa không?”
Hai đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi, chúng nó thì biết cái gì? Nghe cũng không hiểu được.
Nhưng chúng nó cũng đáp lại bằng những câu nói bi ba bi bô.
Chu Trung Phong đứng trên bậc thang, nhìn vợ và các con, anh không nhịn được cười, đôi mày nghiêm nghị bình thường khẽ nhếch lên.
“Thư Lan, cảm ơn em.”
Rất nhiều lúc ở cạnh Thư Lan, anh mới có cảm giác thực sự là đang ở nhà.
Vợ chồng son này không ngại thể hiện ngọt ngào ra bên ngoài.
Nhà bếp.
Cha Khương và mẹ Khương mới sáng sớm mà đã bận việc, đầu tiên là rửa sạch thịt mà Chu Trung Phong được đơn vị phát cho, định làm món thịt kho tàu.
Lại giết thịt một con gà khác, tất nhiên con bị giết không phải con đại hoàng ở nhà, mà là con gà trống đã lén mua từ bên ngoài.
Sau đó, phần còn lại là bữa tiệc hải sản, cả cua và ghẹ có tổng cộng có 20 con, và một xô đựng tôm bọ ngựa đã nuôi.
Khương Thư Lan ước tính, ít nhất mà nói thì là 4 hoặc 5 cân.
Ngao và bạch tuộc cũng khoảng hai hoặc ba cân, một đốm sao đông lớn và hai con cá đù nhỏ màu vàng.
Thậm chí hơn chục con bào ngư đã được làm thịt.
Có thể nói rằng các ngư dân đã trục vớt nó, và mọi người đều điên cuồng vồ lấy nó.
Cũng chính nhờ mẹ Khương rất nhanh mắt nhanh tay nên mới tóm được mười hai con.
Còn lại là đồ chay, hải đảo quanh năm đều giống như mùa xuân, cho nên rau xanh trong sân nhỏ của Khương Thư Lan và mọi người vẫn có thể lấy để ăn được.
Bắp cải luộc, cà tím kho tộ, dưa leo kèm tỏi dập, cà chua ngâm đường và rong biển cắt nhỏ.
Về cơ bản là đã bày xong hết rồi, tính ra có tổng cộng có hơn mười món.
Sau khi đã vất vả một chuyến như vậy thì đến mười một rưỡi, về cơ bản là cũng xong xuôi rồi.
Mẹ Khương gọi Chu Trung Phong: “Trung Phong, con đi treo pháo lên đi.”
Chu Trong Phong ‘vâng’ một tiếng, liền đem pháo treo lên vách ngăn bên ngoài, đợi đến lúc mười hai giờ, đúng giờ thì sẽ đốt pháo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận