Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 86:

Khương Thư Lan nói cảm ơn.
Cuối cùng bà Toàn Phúc thu tay lại, bỏ sợi chỉ ra đứng lên nói: “Tôi cam đoan với mọi người, con gái nhà mọi người chắc chắn sẽ có cuộc hôn nhân mỹ mãn.”
Người con gái xinh đẹp như vậy, một bà lão đã sống cả cuộc đời như bà ấy còn cảm thấy kinh ngạc, chứ chưa nói đến những tiểu tử còn trẻ tuổi.
Quả thực là kiềm chế không được tâm can của mình.
Còn không lo mà yêu chiều Thư Lan đến tận trời xanh đi.
Khương Thư Lan đỏ mặt, người nhà họ Khương nói lời cảm ơn, tiễn bà Toàn Phúc đến tận cửa.
Mẹ Khương còn cầm theo sáu quả trứng gà đưa cho bà Toàn Phúc: “Nhờ phúc khí của chị mà em không còn lo lắng gì nhiều nữa, có lẽ cuộc đời này của Thư Lan sẽ bình an trôi chảy, hạnh phúc mỹ mãn giống như chị.”
Bà Toàn Phúc gật đầu.
Sau khi tiễn bà Toàn Phúc đi, khách khứa nhà họ Khương cũng dần dần tới cửa.
Đây là những người thân thích bọn họ biết rõ nhất, mấy người đàn ông nông dân cũng tới đây giúp đỡ, bắc bếp lớn ngoài sân, mượn nồi to nồi nhỏ mà đi tới.
Rồi bày ra đến năm sáu chiếc bàn lớn.
Về phần đồ ăn, buổi tối hôm qua đã chuẩn bị rất tốt rồi, vừa nghe hôm nay Khương Thư Lan sẽ kết hôn. Anh trai và cháu trai cô đều phân nhau việc để làm, mấy đứa cháu còn đến mặt băng trên bờ sông đi câu cá.
Những con nhỏ còn không cần bắt, muốn bắt con phải có độ dài vừa phải.
Mấy người anh trai của Khương Thư Lan đi lên núi săn bắn.
Khu Đông Bắc này của bọn họ, thời kỳ nghèo nàn nhất còn có người chết đói, không có nơi nào là tốt hết, toàn phải dựa vào thú trên núi là nhiều.
Buổi tối đặt bẫy, buổi sáng lên núi nhặt là được, chỉ là người bình thường không dám đi quá sâu vào trong rừng, sợ sẽ gặp thú dữ lớn.
Nhưng mấy anh trai Khương đều không sợ, vì đều là những người tài cao gan lớn.
Cứ vậy, bếp lửa được bắc lên, gà được vặt lông, cá được cạo vảy.
Về phần thịt, cha Khương nhờ vào quan hệ, mua được một miếng thịt heo, chính là để cho bàn tiệc nhìn có thể sáng sủa hơn một chút.
Bên ngoài người người vô cùng bận bịu.
Trong phòng Khương Thư Lan sau khi giảo mặt xong, liền bưng một chén canh trứng gà lên uống, những thứ khác cô lại chẳng ăn được.
Không tiện đi nhà vệ sinh được, cũng chỉ có ăn canh trứng gà như vậy là tiện nhất.
Người thân trong nhà như cô bảy dì tám đều vây quanh Thư Lan: “Thư Lan đẹp quá đi!”
“Ai mà lấy được thực sự rất có phúc đó.”
“Nhưng mà, Thư Lan à, mẹ cháu dạy cháu cái kia chưa?”
Khương Thư Lan mở to hai con mắt, khó hiểu mà hỏi: “Cái gì cơ ạ?”
Nhìn đôi mắt trong veo ngây thơ như vậy, mấy người thím ban đầu còn định trêu ghẹo cũng không trêu ghẹo nổi nữa.
Lập tức nuốt lại lời định nói: “Sau khi kết hôn rồi sẽ biết.” Dừng một lúc, chính bản thân cũng có chút ngượng ngùng: “Bỏ đi, thím đi nhìn xem chú rể đã tới chưa.”
Nói xong thím liền trốn đi chỗ khác.
Người thân bên cạnh Khương Thư Lan lại tiếp tục nói: “Thư Lan nhà chúng ta bây giờ còn rất đơn thuần, nhưng mà, nghe nói chú rể là người trong quân ngũ đúng không?”
Những lời còn lại, tất cả mọi người đều hiểu hết.
Khương Thư Lan đột nhiên ngượng ngùng đi mấy phần, hai má đỏ ửng như được bôi son lên.
*
Đại đội công xã.
Chiếc xe jeep được buộc bó hoa đỏ thẫm bên trên, trông vô cùng đẹp mắt.
Chu Trung Phong ngồi trên ghế phó lái, không ngừng uống nước, Hứa Thành Binh ở bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Lão Chu, cậu uống ít thôi, uống nhiều quá sợ động phòng không có tiện đâu.”
Chu Trung Phong nhíu mày, nghiêm túc nói: “Không có chuyện đó đâu.”
Ngưng một lúc, người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như anh liền hỏi: “Thành Binh, lúc trước cậu kết hôn như thế nào vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận