Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 869:

Chẳng qua một nhóm đến thủ đô, một nhóm trở về Đông Bắc.
Khi trở về đâu thể về tay không được?
Hải sản khô, trái cây sấy khô, đồ đóng hộp, trái cây, mấy thứ đó đều là đặc sản cơ bản nhất.
Hải sản khô thì không cần lo, nhà máy có, Khương Thư Lan cũng có chút đỉnh, mua nổi, trái cây sấy khô cũng thế.
Đến nỗi đồ đóng hộp không cần mua ở ngoài.
Bản thân Khương Thư Lan cũng có thể làm, làm hai bình lớn, rồi lại làm thêm hai mươi bình nhỏ hơn, định chia đều cho hai bên rồi gửi tặng.
Còn phần trái cây, bây giờ là giữa tháng hai, nói thật thì trái cây không nhiều lắm.
Cuối cùng hái được mấy trái xoài xanh y như cục sắt, số trái cây này dù có để lâu hơn nửa tháng cũng không bị hư.
Mắt thấy mọi chuyện đã sắp xếp gần như ổn thoả.
Hai bên chuẩn bị rời đi.
Tiểu Thiết Đản mới hơi do dự: "Cháu vẫn chưa chào tạm biệt Tiểu Lôi Tử."
Bé không biết phải nói như thế nào, đã hứa rằng cả đời không rời xa nhau, kết quả bây giờ bé lại bỏ đi một mình.
Khương Thư Lan đang bế An An, nhìn đồng hồ bảo: "Thế cho cháu mười phút, đi nhanh về nhanh, chúng ta sắp lên thuyền rời đi rồi."
Tiểu Thiết Đản dạ một tiếng.
Mẹ Khương đứng cạnh không nhịn được nói: "Thư Lan, con khắt khe với nó chút đi!"
Con nít con nôi làm gì cần cáo biệt, cũng đâu phải không trở về.
Khương Thư Lan nghiêm túc nói: "Mẹ à, trẻ con rất thông minh, cũng giống như người lớn, cái gì chúng cũng hiểu."
Mẹ Khương không nói nữa, con gái đọc sách nhiều, đạo lý lớn cũng nhiều.
Không nói lại cũng không cãi lại.
Một bên khác, Tiểu Thiết Đản lấy tốc độ cực nhanh chạy tới nhà họ Lôi: "Tiểu Lôi Tử."
Đứng ở bên ngoài đã kêu lên, một lát sau, Lôi Văn Bảo nước mắt đầy mặt chạy ra ngoài.
Tiểu Thiết Đản vừa thấy, kinh ngạc: "Tiểu Lôi Tử, ai bắt nạt em vậy?"
Lôi Vân Bảo lắc đầu, khịt khịt mũi: "Tiểu Thiết Đản người anh em à, em muốn nói với anh một chuyện."
"Anh cũng muốn nói một chuyện với em."
"Em/anh nói trước đi." Hai người lại lần nữa trăm miệng một lời.
Lôi Vân Bảo oà lên bật khóc: "Cha em trở về rồi, ông ấy muốn dắt em đi vấn an mẹ em."
Thế nhưng cậu bé không muốn rời xa Tiểu Thiết Đản chút nào!
Tiểu Thiết Đản sửng sốt: "Cha em trở về rồi sao?"
Bé quen biết Lôi Vân Bảo đã lâu, nhưng chỉ từng nghe Lôi Vân Bảo nói cha cậu bé là anh hùng chứ trước giờ chưa từng gặp mặt đối phương.
Lôi Vân Bảo gật đầu: "Ông ấy bị thương nên người ta cho về."
Trên cánh tay quấn băng màu trắng, trông không đẹp tí nào.
"Vậy em đi với cha đến thăm mẹ em đi!"
"Anh định nói với em, anh cũng sắp về nhà tìm cha anh rồi."
Nói ra câu này, hốc mắt Lôi Vân Bảo càng đỏ: "Anh cũng phải đi ư?"
Cậu bé nắm lấy tay Tiểu Thiết Đản, chết sống không chịu buông tay.
Tiểu Thiết Đản làm như một người lớn ôm lấy cậu bé: "Anh về nhà thăm cha anh, chắc chắn sẽ quay trở lại, đến lúc đó bọn mình ngủ chung một ổ chăn, mặc chung một cái quần, ăn chung một chén cơm nha."
Lời này khiến cảm xúc của Lôi Vân Bảo tốt lên một chút.
"Vậy anh phải trở về sớm một chút đó."
"Anh sẽ về sớm mà, em cũng vậy nha, phải trở về sớm một chút."
"Ngoéo tay!"
"Ngoéo tay giữ lời không được phép thay đổi!"
Đợi sau khi Tiểu Thiết Đản lưu luyến chuẩn bị rời đi, Lôi Bán Đảo bước ra khỏi nhà, trên tay hắn có vết thương vô cùng rõ ràng, được vải trắng bao lấy treo lên cần cổ.
Bề ngoài của hắn khá là hung dữ, lông mày rất thô, đôi mắt to như chuông đồng, thoạt trông có chút doạ người.
Hắn vừa bước ra, Tiểu Thiết Đản vốn không nỡ rời đi, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần.
Kết quả lại bị một cánh tay khác còn hoàn hảo của Lôi Bán Đảo xách lên: "Cháu là Tiểu Thiết Đản sao?"
Hắn đã từng nghe về cậu bé vô số lần từ miệng của con trai.
Tiểu Thiết Đản thấy hơi sợ hãi, râu của chú ấy như rơm rạ vậy, trông đáng sợ quá.
Cậu bé hít sâu một hơi: "Chú là cha của Tiểu Lôi Tử ạ?"
Lôi Bán Đảo cười ha hả: "Đúng rồi, chú là Lão Lôi Tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận