Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 871:

Có ngốc không cơ chứ!
Lôi Vân Bảo nhe răng cười: "Cô à, cháu và cha cháu đi thăm mẹ cháu, Tiểu Thiết Đản đi theo các cô về quê."
Cậu bé vỗ bộ ngực nhỏ: "Cô yên tâm, cháu chắc chắn sẽ trở về sớm, cô à cô cũng phải mau mau dẫn Tiểu Thiết Đản trở về đó."
Vóc dáng thì nhỏ nhắn, nhưng giọng điệu lại rất lớn.
Mọi người đều không cho là thật.
Cố tình Khương Thư Lan thật sự ngoéo tay với cậu bé: "Cháu yên tâm, nhất định Tiểu Thiết Đản sẽ mau chóng trở về."
Cảnh tượng này khiến Lôi Bán Đảo bật cười, lại có phần suy tư.
Dường như hắn đã biết tại sao đồng chí Khương lại có quan hệ tốt với Tiểu Thiết Đản của gia đình họ như vậy rồi.
Có được đáp án chính xác, Lôi Vân Bảo cười vui vẻ ôm lấy Tiểu Thiết Đản: "Đi nhanh về nhanh."
Nói cho chính cậu bé, cũng là cho Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản gật đầu thật mạnh lặp lại câu nói: "Đi nhanh về nhanh."
Đám người lớn nhìn bộ dạng không nỡ rời xa này của hai đứa nhỏ, Lôi Bán Đảo trêu ghẹo: "Nếu Tiểu Thiết Đản là nữ chắc chắn tôi sẽ đính hôn từ nhỏ cho hai đứa nó ngay."
Lời này thốt ra khiến Lôi Vân Bảo có chút bất mãn, cậu bé nói một cách trẻ con: "Dù Tiểu Thiết Đản là nam thì bọn con cũng đính hôn được."
Còn chẳng phải nách chạm vào nách rồi sinh em bé thôi sao? Hai đứa đã sớm sinh rồi.
Đợi đến khi thuyền lớn từ trên mặt biển chạy đến đây, từng tiếng rầm rầm cất lên.
Nghe thấy lời này, những người lớn cười ầm lên.
Đứa bé mới 4 tuổi, biết đính hôn là gì cơ chứ?
Trong tiếng cười vang của mọi người, cách đó không xa, chiếc thuyền lớn đã chạy lại đây, tạo nên một đợt gợn sóng trên mặt biển.
Sau đó một tiếng còi chói tai vang lên. Điều này nghĩa là họ phải lên thuyền.
Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo, Chu Trung Phong ôm An An, hai người xách theo hành lý.
Cha mẹ Khương ai cũng khiêng đòn gánh, vẫy tay hô to với người bên dưới: "Không cần tặng đâu."
Đợi đến khi thuyền lớn rời đi, Lôi Bán Đảo ôm Lôi Vân Bảo, nhìn về hướng chiếc thuyền sắp biến mất kia, rồi nhìn đứa con trai đang đỏ vành mắt của mình.
"Con không nỡ để Tiểu Thiết Đản rời đi đến vậy à?"
Ngay cả với hắn hay là mẹ cậu bé, Lôi Vân Bảo cũng chưa hề có cảm tình sâu đến vậy.
Lôi Vân Bảo giơ tay chùi nước mắt: "Anh ấy là người bạn đầu tiên của con."
Lôi Bán Đảo trầm ngâm: "Vậy là sau này con sẽ có rất nhiều người bạn."
"Không đâu, con có một người anh em là Tiểu Thiết Đản cũng đủ rồi."
"Cha à, làm người không nên đào hoa."
Lôi Bán Đảo: "..."
Một người ba mươi mấy tuổi như hắn lại bị một đứa nhỏ mới bốn tuổi đầu giáo dục.
"Con không nỡ xa người anh em của con, vậy con nỡ bỏ cha mẹ của mình sao?"
Lôi Vân Bảo lập tức im thinh, muốn nhảy xuống khỏi người Lôi Bán Đảo, đợi đến khi đứng vững được rồi cậu bé mới trợn mắt: "Con không muốn trả lời."
Cậu bé bỏ được ư?
Đương nhiên là cậu bé không nỡ rồi!
Có điều lại không thể nói.
Nhìn thằng nhóc thối chạy trối chết, Lôi Bán Đảo không kiềm nổi mà bật cười ha hả.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Trung Phong đang ôm đứa nhỏ, đứng cùng nàng dâu của mình trên boong tàu, trong mắt hắn hiện lên một chút hâm mộ.
Từ khi nào hắn cũng đã từng giống như Chu Trung Phong có một gia đình hạnh phúc đoàn viên đến vậy.
Chỉ là sau đó…..
Sau khi thuyền rẽ hướng đến Dương Thành.
Trên chuyến xe lửa, nhóm người Khương Thư Lan và cha mẹ Khương tách nhau ra.
Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo, lại nhìn Tiểu Thiết Đản, dặn dò mãi với cha mẹ Khương: "Cha mẹ, trên đường trở về nhất định hai người phải trông chừng Tiểu Thiết Đản nhiều vào đó."
"Nhỡ thằng bé hô hấp không thông, phải tùy thời cho thằng bé uống thuốc."
"Thuốc con đã pha sẵn rồi, nó nằm trong ấm nước bên cạnh mẹ ấy, nhất định phải nhớ kỹ nha."
Cha Khương gật đầu: "Yên tâm đi, ít nhất đoạn đường này là không thành vấn đề, muốn nhọc lòng cũng là sau khi đến Đông Bắc."
"Cha là bác sĩ, cha có thể đứng nhìn cháu nội của mình gặp chuyện gì hay sao?"
Khương Thư Lan chép miệng cười: "Trong lòng cha hiểu rõ là được, vậy…”
Cô vẫy vẫy tay: "Vậy chúng ta cùng chúc nhau một đường bình an."
Bạn cần đăng nhập để bình luận