Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 873:

Còn An An đang tự chơi với tay mình, tính tình bé trầm lặng, đa số tình huống đều rất ít khóc.
Chu Trung Phong thở phào một hơi, kéo mành ra chui vào: "Đưa Nháo Nháo cho anh, để An An uống một tí."
Trẻ con biết khóc có sữa uống, ở nhà bọn họ cũng vậy.
Mỗi lần Nháo Nháo là người khóc to nhất, để trấn an nó đều cho nó uống trước, nhưng anh cũng không muốn để An An bị thiệt thòi.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, khi vừa bế Nháo Nháo ra ngoài, miệng Nháo Nháo vẫn ngậm không chịu buông ra.
Khó khăn lắm mới bế được nó ra, Nháo Nháo lại mím môi sắp khóc lần nữa.
Chu Trung Phong tay mắt lanh lẹ đút núm vú cao su vào trong miệng Nháo Nháo, có miếng ăn tức thì Nháo Nháo không khóc nữa.
Nhóc không ngừng hút lên.
Trấn an được đứa tiểu ma vương này, cuối cùng cũng đến lượt An An.
Vì mỗi lần An An đều phải uống sau, lại bị thiệt thòi, cho nên Khương Thư Lan cũng cố tình chừa nhiều sữa một chút cho nó, để bồi thường cho nhóc.
Hai đứa nhỏ đã uống sữa xong xuôi, cuối cùng cũng không khóc nữa.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đồng thời thở phào một hơi, nhưng chưa nhẹ nhõm được bao lâu.
Đến tối lại là lúc khảo nghiệm con người ta.
Có điều vì Chu Trung Phong đã chuẩn bị từ trước nên thật ra mọi người cũng không oán trách là bao.
Sau khi đến giữa ngày thứ hai, rốt cuộc cũng tới được Thủ đô, họ đã có thể xuống xe lửa.
Một hơi đó của Khương Thư Lan xem như hoàn toàn thả lỏng.
Cuối cùng cũng không cần lo lắng hai đứa tiểu ma vương này khóc trên xe rồi làm phiền đến người khác nữa.
Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, dọc đường đi An An không khóc là mấy, chỉ có Nháo Nháo khóc tới bốn năm lần, đơn giản là đói bụng và buồn tiểu.
Tính lên hạ đứa nhỏ này cũng coi như khá dễ mang.
Chỉ là, khi bọn họ vừa ẵm con nhỏ, xách theo hành lý xuống xe lửa, đã bị người phụ nữ trung niên đằng sau đuổi theo: "Đồng chí, đồng chí….”
Khương Thư Lan nghe vậy ngoái đầu lại nhìn, đây chẳng phải là nữ đồng chí nằm chiếc giường phía trên cô sao?
Vì dắt theo con nhỏ nên cô và Chu Trung Phong lại sợ gặp phải mẹ mình, gần như 24 giờ trong ngày họ đều hận không thể dồn hết tâm tư vào hai đứa nhỏ.
Cho nên đa số cuộc nói chuyện trong toa xe bọn họ không hề tham dự.
"Đồng chí, sao vậy?" Khương Thư Lan đổi tay ẵm đứa nhỏ, tay thuận vén góc áo bọc đứa nhỏ vào.
"Là vậy nè." Người phụ nữ trung niên móc hai quả mứt khô còn chưa ăn từ trong túi ra: "Chị muốn hỏi chút mứt của tụi em mua ở đâu vậy?"
"Chị không có ý gì khác, chẳng phải đơn vị này của bọn chị đang định phát phúc lợi hay sao? Chị đi mua đồ, nhưng tháng hai này thì lấy đâu ra trái cây để chị mua chứ, chị thấy mứt của hai em rất là tốt."
Rất thích hợp phát phúc lợi cho những công nhân cấp dưới trong đơn vị.
Đây là chuyện làm ăn đưa tới cửa.
Hơn nữa, nhà máy mua đồ của nhà máy, đây mới là thứ xuất ra hàng hoá nhiều nhất.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong theo bản năng nhìn nhau một cái, cô nhận ra gì đó, lập tức trả lời: "Đồng chí, đây là hàng do đơn vị của chồng em làm, là phúc lợi trong đơn vị của bọn em phát."
Sau đó cô ra hiệu cho Chu Trung Phong mở túi mứt ra, sau đó Khương Thư Lan cầm một nắm đưa qua.
"Chị có thể nếm thử vị của nó, món này đều được sản xuất từ trái cây nhiệt đới ngay trên đất hải đảo, vả lại cả nước cũng chỉ có hải đảo mới có."
Người phụ nữ trung niên đó nhận lấy nhìn thử, không chỉ có xoài khô, còn có khế khô, vải khô và dứa khô.
Đây đúng thật là trái cây nhiệt đới.
Có điều đối phương nói là phúc lợi nội bộ.
Điều này khiến người phụ nữ trung niên có chút thất vọng: "Đơn vị của chồng em không bán ra bên ngoài sao?"
"Em yên tâm đi, chị không có buôn bán tư nhân, tổng xưởng cán thép của bọn chị ở Thủ đô phụ trách tất cả đơn vị xưởng cán thép trên cả nước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận