Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 875:

Thế thì khác gì nhà máy của mình đâu cơ chứ?
Đương nhiên đẩy mạnh tiêu thụ được bao nhiêu thì đẩy bấy nhiêu rồi!
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
Đôi vợ chồng son này đúng là người tốt lòng tốt dạ.
Hồ Vịnh Mai tính toán: "Phỏng chừng số lượng sẽ không ít, tổng xưởng bên đây của bọn chị có đến hơn một vạn người."
"Bọn chị định phát cho mỗi người một cân(), vậy cũng phải mua hơn vạn cân rồi."
[Chú thích: (
) 1 cân của Trung Quốc tầm hơn nửa ký của Việt Nam một xíu.]
Mà đây chỉ có mứt, càng đừng nói chị ta còn hứng thú với cả đồ biển và đồ hộp mà Khương Thư Lan nhắc tới.
Bộ phận mua sắm của bọn họ không biết đã bị công hội mắng bao nhiêu lần.
Tính cả xưởng cán thép của họ không phải là xưởng lớn nhất ở thủ đô, nhưng hạng ba thì cũng có thể lọt vào.
Hiệu quả và lợi ích tốt, sản lượng cao, thu vào càng cao.
Phúc lợi phát cho đơn vị hàng năm còn không bằng những nhà máy nhỏ khác, nói ra chẳng phải mất mặt lắm sao?
Những người trong bộ phận mua sắm như Hồ Vịnh Mạ nói ra cũng oan.
Mấy năm nay món đồ gì cũng không dễ mua, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Bọn họ chính là cầm tiền trong tay nhưng tiêu thì không tiêu được!
Thời điểm nghe được hơn một vạn cân, trái tim Khương Thư Lan đập bum bum bum dữ dội. Phải biết rằng bọn họ đưa hàng hoá ra Tây Bắc, một lần còn chưa tới một ngàn cân mứt nữa! Số còn lại đều là đồ biển và đồ đóng hộp.
Mà nhà máy của đám người Hồ Vịnh Mai, mới lần đầu đã muốn hơn một vạn cân! Đây là sản lượng năng suất vài tháng của xưởng mứt bọn họ. Những hàng tồn trữ lúc trước trong kho thậm chí cũng có thể đem ra ngoài.
Hơn nữa mối làm ăn này là xuyên suốt không ngừng.
Nhà máy của bộ đội ở hải đảo, một khi móc nối với nhà máy ở thủ đô, vậy thì tiếp đó sẽ không chỉ một nhà máy mà trở thành mối cung ứng cuồn cuộn không ngừng.
Lợi nhuận của vụ này bao lớn, Khương Thư Lan dùng ngón chân cũng nghĩ ra được.
Cô lập tức thay đổi chủ ý, đây là mẻ cá lớn, không thể để đối phương tự mình liên hệ với bộ đội ở hải đảo, làm vậy rủi ro quá nhiều.
Cô cần phải bắt lấy tận tay!
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, lại xác định một lần nữa: "Chị, hơn một vạn cân, chị chắc chứ?"
"Đương nhiên, chị nói em gái à, em đừng có coi thường tổng xưởng cán thép của bọn chị, sản lượng năng suất, hiệu quả và ích lợi của xưởng có thể xếp hàng ba ở thủ đô đấy, phúc lợi phân phát cho đơn vị của bọn chị hiển nhiên cũng không thể khinh thường." Hồ Vịnh Mai nhắc tới đây, chị ta không khỏi kiêu ngạo.
"Được rồi, vậy thì chị à, chỉ cần chị có thể làm chủ thì bất luận như thế nào em đây cũng phải giúp chị tóm được nguồn hàng này."
"Chị cũng đừng trực tiếp gọi điện, bọn em sẽ đứng ở giữa liên lạc cho chị, em không có ý gì khác, chỉ là giờ em kêu chị một tiếng chị, thì cũng không thể khiến đơn vị bọn em ăn gian chị được!"
"Em chắc chắn sẽ làm cho chị lấy được hàng hoá tốt nhất với giá cả cực thấp về, còn khiến chị ngẩng đầu ưỡn ngực trong đơn vị nữa!"
"Thật vậy chăng?"
"Tất nhiên là thật."
Mắt thấy hai nữ đồng chí nói chuyện với khí thế ngất trời.
Khương Thư Lan đưa Nháo Nháo đang nằm trong lòng cho Chu Trung Phong: "Ôm giùm em."
Cô lại tìm tòi khắp nơi, quả nhiên tìm được một quán trà cách đó không xa, nắm tay Hồ Vịnh Mạ: "Chị, chúng ta đi vào quán trà nói chuyện được không?"
Chu Trung Phong: "..."
Hồ Vịnh Mai sửng sốt, hiện giờ đối phương đột nhiên quá mức nhiệt tình. Lòng chị ta có chút hoang mang.
Dường như Khương Thư Lan biết được suy nghĩ của chị ta, vỗ vỗ vào người Chu Trung Phong: “Chứng nhận sĩ quan đâu?”
“Lấy ra cho chị ấy xem thử, những người tham gia quân ngũ đến hải đảo bảo vệ quốc gia như chúng ta chưa bao giờ lừa lọc dân chúng.”
Bắt Chu Trung Phong lấy giấy chứng nhận sĩ quan sao?
Anh làm gì còn tay nữa?
Sau lưng vác hành lý, trong lồng ngực ẵm hai bé con. Căn bản không có tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận