Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 877:

Ánh mắt Hồ Vịnh Mai sáng lên: "Em gái!"
"Chị!" Gọi nhau đến mức tình ý chân thành.
"Chị, em không muốn lừa chị, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, ngay từ đầu chị cũng đừng lấy nhiều hàng hoá như vậy làm gì, miễn cho lỡ việc không thành chị lại bị lãnh đạo phê bình."
"Chị coi thế này ổn không? Lúc đầu em sẽ chạy đông chạy tây, nhiều nhất lấy được ba nghìn cân hàng hoá. Em trước bảo những người bộ đội bên hải đảo làm việc không ăn không uống chuẩn bị đủ ba nghìn cân cho chị. Nếu chị thấy ổn, sau này bọn em sẽ sản xuất thêm, nếu như không ổn thì chúng ta dừng lại tại đấy."
Đây làm gì gọi là suy nghĩ cho đối phương!? Rõ ràng là nhà máy sản xuất hoa quả sấy khô ở hải đảo cung không đủ cầu, một vạn cân hàng hoá, dù có lấy ba nhà máy sáp nhập lại làm một cũng không sản xuất nổi.
Không đủ người không đủ chỗ còn không đủ trái cây.
Nhưng Hồ Vịnh Mai lại không biết nội tình, chị ta thấy Khương Thư Lan một lòng muốn nghĩ cho mình thì lại càng cảm động vô cùng.
"Được thôi em gái, ba nghìn cân thì ba nghìn cân, chỉ cần chất lượng sản phẩm tốt, giá cả không thành vấn đề."
"Vậy không được, đã nói là em xem chị như chị ruột trong nhà, sao em có thể để đơn vị bán hàng giá cao lừa lọc chị được?"
"Chắn chắn là không được rồi."
"Vậy nha chị, giờ em gọi điện thoại, còn chị ngồi nghe bên cạnh, sau đó để lãnh đạo trong đơn vị của bọn em tự liên lạc với lãnh đạo trong đơn vị của các chị."
Đây là vì làm đối phương an tâm.
Ba nghìn cân hàng hoá không phải con số nhỏ.
Mà quán trà Khương Thư Lan chọn là quán trà cô nghe thấy Chu Trung Phong từng nhắc trước kia. Ở trong đất thủ đô này, tổng đài ga tàu hoả, quán trà và đơn vị văn phòng sẽ có sẵn điện thoại.
Mà quán trà này người thường không uống nổi, thế thì có thể mường tượng được điều kiện của nơi này.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ đưa điện thoại tới, Khương Thư Lan cầm điện thoại gọi điện cho sư trưởng Lôi, bởi dù sao cô cũng thân với sư trưởng Lôi nhất.
Điện thoại tút tút ba bốn lần, cuối cùng cũng kết nối.
"Sư trưởng Lôi là cháu, Khương Thư Lan đây."
Vừa mở miệng đã khiến Hồ Vịnh Mai hú vía.
Sư trưởng! Quan chức cao nhất mà chị ta từng gặp cũng bất quá là ông chủ nhà máy, làm gì gặp qua sư trưởng.
Đây là một chức quan lớn trong bộ đội đúng không?
Hồ Vịnh Mai lập tức dựng lỗ tai lên nghe.
"Tiểu Khương? Cháu đến thủ đô rồi hả? Sao nhanh vậy?!" Sư trưởng Lôi nhận được cuộc gọi cũng ngơ ngác, ông ấy không ngờ rằng Khương Thư Lan sẽ gọi điện cho mình.
Phải biết rằng nếu có gọi cho ông ấy thì người gọi cũng là Chu Trung Phong!
Hồ Vịnh Mai ngồi bên cạnh nghe được vài chữ đến thủ đô, lòng chị ta tức khắc an tâm hơn vài phần.
"Dạ tới rồi, sư trưởng Lôi, chuyện là thế này. Cháu có một người chị làm việc tại bộ phận mua sắm của xưởng cán thép, lần này chị ấy đến Dương Thành định mua một thứ làm bằng trái cây, nhưng lại tay không mà về, mắt thấy chị của cháu khi về sẽ bị đơn vị xử phạt. Cháu thân là em gái thật sự không đành lòng, nên kiến nghị sản phẩm mứt của hải đảo chúng ta. Nhưng mà…..”
Sau đó Khương Thư Lan nói tiếp: "Chị của cháu vừa mở miệng đã muốn một vạn cân!"
Bên kia hô hấp của sư trưởng Lôi tăng thêm vài phần.
Trước mắt bốn nhà máy được xây dựng ở thành phố mới là nguồn kinh tế chủ yếu của bộ đội trên hải đảo, thậm chí không cần đi mượn tiền của đám ông cha cấp trên nữa!
Quần áo tự mình đổi, trang bị tự mình đổi, phúc lợi tự mình tăng thêm.
Loại cảm giác này thật sự quá mỹ diệu. Lòng ông ấy không nhịn được nói một câu với Khương Thư Lan: Làm tốt lắm.
Ông ấy có thể ngồi vào vị trí hiện giờ, cũng không phải là thiển cận.
Ngược lại, ông ấy có ánh mắt lâu dài, một khi đả thông quan hệ với tổng xưởng cán thép ở thủ đô, vậy thì về sau việc làm ăn sẽ cuồn cuộn không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận