Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 881:

Đi ngang qua lề đường có nhiều người đi bộ, sau đó đến đầu ngõ của những con ngõ nhỏ, những nơi đầu ngõ có ánh sáng mặt trời chiếu tới đều tập trung một nhóm người cao tuổi.
Có người khoe chim chóc, có người đánh cờ, cũng có người đang cãi nhau.
Khương Thư Lan không biết nói thế nào, cô chỉ đành cảm thán một câu.
Thủ đô chính là thủ đô, các cụ già trong thủ đô cũng sống lành mạnh y như vậy.
Khi trời vừa sáng đã an nhàn được rồi, còn những người già ở dưới quê của bọn họ, đều quen với việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Bảo bọn họ an nhàn vào buổi sáng, không làm việc, ngược lại họ sẽ không quen. Có lẽ đây gọi là sự chênh lệch.
Khó trách ai ai cũng muốn hướng tới thủ đô, tranh giành đến vỡ đầu chảy máu.
Xuyên qua từng con hẻm nhỏ, Khương Thư Lan không phân rõ được phương hướng nữa.
Chu Trung Phong thấp giọng giải thích với cô: "Đi qua nửa phần thủ đô, từ phía tây đến phía đông, nhà của chúng ta ở ngay phía đông."
Điều anh không nói chính là, khu đất phía đông không phải là nơi người bình thường có thể vào ở.
Thông thường đều là có chút của cải, phần của cải này không riêng gì tiền.
Mà có gốc rễ, có mối quan hệ, có quảng giao. Chỉ là những thứ này không cần nói với Thư Lan.
Khương Thư Lan như suy tư gì đó, cô gật đầu, Nháo Nháo trong lòng đang vặn mông.
Không phải đói bụng nữa mà là muốn đi tiểu. Chỗ này thì có thể tiểu ở đâu? Đang ở trên xe mà.
Theo bản năng, Khương Thư Lan nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong nhìn bên ngoài, lập tức nói: "Đến rồi, để anh ôm con xuống."
Tiếng xe ồ ồ dừng lại trước một toà tứ hợp viện cổ xưa.
Chu Trung Phong đẩy cửa xuống xe, bế An An vào lòng rồi lại chống cửa xe nhận lấy Nháo Nháo từ trong tay Thư Lan.
Lúc này Khương Thư Lan mới rảnh tay vịn xe đi xuống.
An An lại một lần nữa được đổi về tay Thư Lan, còn Nháo Nháo đang vặn mông đã ngay lập tức bị Chu Trung Phong vạch miếng tã lót ra, tã lót đã ướt sũng.
Sau đó quay sang ngồi dưới tàng cây bên ngoài tứ hợp viện. Nháo Nháo lập tức "xả" nước.
Mãi cho đến khi….
"Oh" một tiếng, việc cấp bách bị cắt ngang.
"Anh Trung Phong, anh về rồi sao?"
Giọng điệu của đối phương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó khi thấy Chu Trung Phong ẵm đứa nhỏ đi tiểu, tức khắc vô thức nhíu mày.
"Sao anh lại để đứa nhỏ tiểu trước cửa vậy?"
Những người như họ, có ai mà không phải là những nhân vật có uy tín có danh dự chứ?
Nếu không tính đống lá cây trước cửa thì cũng trông sạch sẽ gọn gàng. Thế mà lần này tới lại để đứa nhỏ tiểu trước cửa, xưa giờ chẳng có ai như thế.
Người nói chuyện là một nữ đồng chí, tuổi khoảng chừng hai mươi, khuôn mặt trứng ngỗng, một đôi mắt phượng, cô ta tên Thiệu Tân Quyên.
Là thanh niên trí thức xuống vùng nông thôn, nhưng bệnh tình của ông lão trong nhà trở nên nguy kịch nên mới gọi cô ta từ nông thôn trở về.
Tuổi tác của họ xấp xỉ với nhau, cũng coi như lớn lên với nhau từ nhỏ.
Chỉ là từ lúc nhỏ Chu Trung Phong đã không hợp với họ, nghe thấy tiếng cắt ngang chanh chua như vậy.
Chu Trung Phong có thể cảm nhận rõ ràng Nháo Nháo trong lòng mình run lên lập cập, cột nước tiểu trước đó còn cao vút giờ cũng lùn xuống theo.
Sau đó khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn, mắt thấy sắp khóc.
Sắc mặt Chu Trung Phong lập tức lạnh đi, đầu tiên không dấu vết vỗ vỗ bả vai Nháo Nháo, ngữ khí dịu dàng: "Nháo Nháo ngoan, không có gì đâu, có cha ở đây."
Dưới sự trấn an của anh, phần ửng đỏ trên khuôn mặt của Nháo Nháo tan đi phần nào.
Lúc này Chu Trung Phong mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Tân Quyên, giọng điệu lạnh lùng chứa sự chất vấn: "Con của tôi tiểu ở đâu cũng cần thông báo với cô sao?"
Chu Trung Phong chưa bao giờ giở tính so đo với người khác.
Đối với đám bạn từ nhỏ khi xưa cũng chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận