Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 883:

Không nói cha mẹ anh có tiếng tăm lừng lẫy trong giới khoa học, mà cả ông bà nội của Chu Trung Phong cũng không phải là người đơn giản.
Nếu anh an phận dùng lợi thế về quan hệ này của nhà mình, ở lại thủ đô, chắc chắn tương lai của anh cực kỳ xán lạn.
Kết quả thì sao!
Ai mà ngờ, Chu Trung Phong bị mọi người chờ thời cơ chế giễu, đi ra hải đảo lăn lộn tới hô mưa gọi gió, nghe nói là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trên hải đảo.
Đó chính là trung tâm quyền lực thật sự.
Không giống kiểu người như Bành Văn Binh, kỳ thật đã sớm nhạt nhòa, đừng nhìn công việc của bọn họ trông rất tốt, nhưng người thật sự được bước vào trung tâm của quyền lợi lại không có mấy ai.
Nhưng Chu Trung Phong được coi như là người xuất sắc trong số đó.
Thấy Bành Văn Binh không nói câu nào, Thiệu Tân Quyên cảm thấy không thú vị, quay đầu định bước vào nhà.
Kết quả Bành Văn Binh đột nhiên nói: "Tân Quyên, cô cũng là người từ dưới quê về đây, giờ Trung Phong về rồi, chi bằng nhóm bạn từ nhỏ chúng ta tổ chức một hoạt động tụ hội với nhau, thế nào?"
Suy cho cùng đã nhiều năm không gặp. Thiệu Tân Quyên có chút động tâm, nhưng nghĩ tới hồi nãy Chu Trung Phong không chừa cho cô ta mặt mũi thì lại có hơi bức bối, cô ta xua tay: "Muốn tổ chức thì mình anh tổ chức đi, dù sao tôi cũng không đi."
Bành Văn Binh mỉm cười, quay đầu nhìn toà tứ hợp viện ở phía bắc quay mặt về hướng nam của nhà họ Chu, ước chừng sáu gian nhà ở cỡ lớn, cộng thêm vị trí địa lý ưu việt.
Toà tứ hợp viện này cơ hồ là tứ hợp viện có vị trí tốt nhất trên toàn bộ khu vực đông thành của bọn họ.
Chỉ là phòng ở tốt như thế, hằng năm lại không ai ở nên vẫn luôn trống không.
Bành Văn Binh vốn định tới cửa, nhưng nghĩ lại Chu Trung Phong mới dắt vợ con trở về, ắt hẳn có rất nhiều lời muốn nói với ông bà Chu nên không đi quấy rầy.
Xoay người đi về đường cũ, dưới sự loan tin của Bành Văn Binh, chưa tới một ngày, tin tức Chu Trung Phong dắt vợ con về nhà đã truyền đi khắp nơi.
Nhà họ Chu.
Ông cụ Chu và bà cụ Chu sớm đã nhón chân mong chờ, đi ra ngoài rất nhiều lần, chẳng những không chờ được mà còn trúng gió lạnh, ho khan dữ dội.
Rồi lúc sau, họ quyết định ngồi chờ trong phòng.
Chỉ là bên ngoài vừa xuất hiện tiếng xe, hai ông bà lão đã không kiềm nổi, đứng lên trong vô thức.
Chống gậy gỗ, run rẩy đi ra ngoài tiếp đón.
Chu Trung Phong và Khương Thư Lan mỗi người ôm một đứa con, chú Quách xách hành lý đi theo phía sau.
Cửa vừa mở ra, ông cụ Chu và bà cụ Chu đã đi ra khỏi nhà chính, ông cụ Chu có vóc người cao, nếp nhăn hằn sâu, thoạt trông có phần uy nghiêm.
Còn bà cụ Chu lại rất hiền từ, cho dù đã ngoài tám mươi nhưng làn da vẫn trắng ngần, chẳng những không thấy da đốm đồi mồi mà mặt mày có vài phần rạng rỡ.
Nhưng bước đi có chút tập tễnh, hai ông bà cụ chống gậy gỗ, đi ngang qua giếng trời tới chỗ của bọn họ.
"Ông nội, bà nội."
Nhìn tóc bạc hoa râm của ông bà nội, bước chân đi tập tễnh, bọn họ dường như già hơn trước kia rất nhiều. Sống mũi Chu Trung Phong hơi cay.
"Haizz, về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Ánh mắt hai ông bà dừng lại trên người đứa nhỏ mặc tả lót, dù lưu luyến nhưng vẫn cố rời ánh mắt, chủ động cười hoà ái với Thư Lan: "Thư Lan đấy à?"
Người trắng như bạch sứ, kiều diễm động lòng người, còn xinh đẹp hơn vài phần so với ảnh chụp.
"Ông nội, bà nội."
Khương Thư Lan nhấp môi mỉm cười, sau đó giơ Nháo Nháo trong lòng ra ngoài một chút: "Đây là Nháo Nháo."
Biết điều hai ông bà quan tâm nhất là đứa nhỏ.
Sau khi ở cữ xong, bệnh vàng da của Nháo Nháo đã rút đi, mỗi ngày một trắng hơn, thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Có lẽ vừa xả nước xong, bé vô cùng thoải mái, dường như cũng biết Khương Thư Lan đang nhắc đến mình .
Bạn cần đăng nhập để bình luận