Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 895:

Bà nội Chu cười ha ha rồi gói một cái xong đưa cho Chu Trung Phong. Bà cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, còn đưa cho Thư Lan trước, đợi đến lúc đưa cho Chu Trung Phong, bà còn cười trêu ghẹo: “Tiểu Phong, muốn bà đút cho cháu ăn giống như Vệ Phương lúc nãy sao?”
Chu Trung Phong nói: “Không cần.” Rồi nhận lấy một cách cẩn thận, lỗ tai hiếm khi đỏ lên.
Dù là Khương Thư Lan nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy khá bất ngờ.
Trước đó mỗi khi Hứa Vệ Phương vừa gặp mặt Chu Trung Phong nhà bọn họ thì đã véo, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Hứa Vệ Phương đối với ông bà nội thì như là thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Có lẽ là nhận ra tầm mắt của Khương Thư Lan, Hứa Vệ Phương không cười nữa, chào rất nghiêm túc: “Chào chị dâu.”
“Nghe nói chị sinh được một cặp song sinh.” Hắn ta còn giơ ngón tay cái lên: “Chị đúng là nhất.”
Khương Thư Lan không quá quen với Hứa Vệ Phương như vậy, cô đành nở nụ cười đáp lại.
Chỉ thấy Hứa Vệ Phương kéo Cao Thải Hà đang đứng phía sau lên trước: “Đây là vợ của em, Cao Thải Hà. Đây là vợ của Chu Trung Phong, gọi chị dâu là được rồi.”
Hắn ta gọi thẳng họ tên của Chu Trung Phong nhưng đối với Khương Thư Lan thì hắn ta lại hô một tiếng chị dâu rất lễ phép.
Với Hứa Vệ Phương, hắn ta đúng là bội phục Khương Thư Lan.
Người không chỉ có thể vật đổ được một khối băng lớn như Chu Trung Phong mà còn sinh liền hai đứa con.
Trâu bò! Đúng là quá trâu bò.
Cao Thải Hà người cũng như tên, khuôn mặt hồng hào, tròn như trứng ngỗng, đôi mắt trong veo, trông cực kỳ giống với ánh hoàng hôn phía chân trời còn vướng giọt mưa, đẹp không sao tả xiết.
Cô ta nhìn Khương Thư Lan với vẻ tò mò: “Chị dâu, chị xinh đẹp thật đấy.”
Cô ta tự cho rằng gương mặt mình cũng không tệ, nếu không thì lúc trước, người thích xoi mói như Hứa Vệ Phương cũng sẽ không chọn một phát trúng cô ta ngay.
Vào cùng ngày, hai người lập tức đi đăng ký kết hôn.
Thế nhưng ở trước mặt Khương Thư Lan thì cô ta vẫn khá mờ nhạt ảm đạm. Dù thế nào thì cô ta cũng chỉ như ánh hoàng hôn, còn Khương Thư Lan lại giống như mặt trăng trên bầu trời, trong sáng đẹp đẽ mà lại thanh thuần động lòng người.
Khương Thư Lan không khỏi bật cười mà nói: “Cô cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng đúng đúng, vợ à, em không có nét đẹp giống như chị dâu nhưng lại đẹp đúng kiểu anh thích nhất.” Hứa Vệ Phương vội vàng tiếp lời.
Cao Thải Hà đỏ mặt lên, nói: “Cút cút cút, không phải anh nói muốn đi tìm đoàn trưởng Chu sao? Nhanh đi, đừng có cản trở mấy người phụ nữ bọn em nói chuyện.”
“Ôi vợ ơi, anh đây sẽ nghe lời, lăn một cái cho em xem.”
Hứa Vệ Phương ngứa đòn như thế là một mặt mà Khương Thư Lan chưa từng thấy trước giờ, cô suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cao Thải Hà và bà nội Chu ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười nói: “Tính tình Vệ Phương vốn là như vậy đấy.”
“Ngứa đòn không chịu được, là một hạt dẻ cười đích thực.”
Trong những tháng ngày mà con trai con dâu và cháu trai cháu dâu đều không ở bên cạnh, làm người già lẩm cẩm về hưu sống yên tĩnh quạnh quẽ thì Hứa Vệ Phương là niềm an ủi duy nhất của bọn họ.
Khương Thư Lan nghe nói thế thì không khỏi suy nghĩ trong lòng.
Bên ngoài, Hứa Vệ Phương lôi kéo Chu Trung Phong, Chu Trung Phong đang ôm An An trong ngực. An An đang mở tỏ đôi mắt đen lay láy, nhìn về phía Hứa Vệ Phương với vẻ tò mò.
Hứa Vệ Phương không khỏi ló đầu sang, nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh của An An thì không khỏi vui mừng xoa xoa tay rồi hồ hởi nói: “Đây là con trai của cậu à? Lớn lên quả là giống tôi.”
Chu Trung Phong: “…”
Chu Trung Phong không khỏi giật hai bên thái dương: “Cút!”
Hứa Vệ Phương cũng không nóng giận, cười hì hì nói: “Tôi xem bên dưới của con trai tôi có được không nào?”
Mắt thấy Chu Trung Phong xoay người định bỏ đi, hắn ta vội vàng kéo lấy người: “Đừng đi, tôi chỉ đùa một chút thôi. Con nuôi, con nuôi, con nuôi giống bố là bình thường mà đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận