Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 896:

Hắn ta không giải thích còn tốt, vừa giải thích thì đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Chu Trung Phong không muốn để ý tới cái người không nghiêm chỉnh này.
Nếu không nể mặt mũi của ông bà nội thì anh sẽ không để cho hắn ta đi vào cửa nhà họ Chu.
Mắt thấy Chu Trung Phong tức giận thật, lúc này Hứa Vệ Phương mới vội vàng đổi giọng, nói: “Ôi ôi ôi, tôi nói này anh Chu, cậu đừng đi chứ. Hôm nay tôi tới là có nhiệm vụ trong người.”
Chu Trung Phong cũng không ngừng chân, lập tức ôm con đi vào trong nhà.
Đi vào phòng ấm áp, anh không muốn nói chuyện với cái tên ngốc này.
Nhìn thấy Chu Trung Phong đã vào đến nhà, Hứa Vệ Phương đúng là không còn cách nào đành phải cầu cứu bà nội Chu: “Bà nội, cháu trai khổ quá. Thanh niên trong ngõ Mạo Nhi này không có ai tình nguyện chơi với cháu.”
Vì thế hắn ta mới lăn lộn quanh năm ở chỗ làm về hưu.
Mấu chốt là Hứa Vệ Phương này quá khờ khạo, còn không tự biết mình mà còn rất bỉ ổi, thường ngày có thể khiến người ta tức chết.
Lâu dần người trong ngõ ngoài phố đều biết đến cái tính nết chó má của hắn ta, làm cái gì cũng không đưa hắn ta đi cùng.
Hắn ta vừa khóc vừa kể khổ như thế thì ngay cả bà nội Chu từ trước đến nay luôn sáng suốt cũng phải đau lòng.
Làm người mà!
Tình cảm đều do ở lâu mà sinh ra. Bà và ông chồng già mấy lần xảy ra chuyện đều do Hứa Vệ Phương phát hiện kịp thời, nếu không phải như thế thì hai người họ đã sớm đi chầu âm phủ rồi.
Nếu thế thì gặp cháu dâu với chắt trai là chuyện mà nằm mơ cũng không được.
“Tiểu Phong? Hay là cháu nghe xem Vệ Phương nói yêu cầu như thế nào?”
Rồi suy nghĩ xem có nên đồng ý không?
Nhìn xem, dáng vẻ Hứa Vệ Phương giả vờ ngoan ngoan đáng thương van xin mấy người già vẫn có thể thành công.
Chu Trung Phong khẽ nhéo mi tâm, cuối cùng nể mặt mũi bà nội mà cũng không từ chối.
“Cậu nói trước đi.” Anh nói một câu.
Hứa Vệ Phương lập tức vui vẻ nói: “Cậu đưa chị dâu và hai đứa bé từ biển đảo về nên mấy người trẻ tuổi ở ngõ Mạo Nhi mới tổ chức một buổi tụ họp. Chúng tôi muốn mời cậu và chị dâu đến tham gia, chỉ là uống trà bình thường chứ không có ý gì khác.”
Hắn ta cũng hơi kích động mà xoa tay, quan trọng là lần này hắn ta cũng nhận được lời mời.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Tất nhiên, điều kiện đến để hắn ta có thể đến buổi tụ họp ở quán trà kia chính là đưa Chu Trung Phong và vợ anh tới.
Vì thế, Hứa Vệ Phương cũng không hề cảm thấy xấu hổ chút nào mà trái lại còn lấy làm vinh dự. Nhìn xem hắn ta quan trọng tới cỡ nào, còn phải mang theo hai người đi cùng bảo vệ mới bằng lòng để hắn ta tham gia.
Chu Trung Phong cũng không nghĩ tới lại là chuyện này.
Anh không khỏi nhéo mi tâm, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Bành Văn Binh tìm cậu à?”
Lúc xế chiều Bành Văn Binh tới tìm anh nhưng bị anh từ chối rồi.
Hứa Vệ Phương chợt thiếu tự tin, đảo mắt nói: “Cậu đừng hỏi, tôi không biết gì cả.”
Bộ dạng giấu đầu hở đuôi này đã phơi bày tất cả sự thật mà không còn gì nghi ngờ.
Chu Trung Phong suýt nữa bị tên Hứa Vệ Phương ngu xuẩn này làm cho tức chết.
Anh vừa từ chối ở đầu bên này thì đầu bên kia hay lắm, Hứa Vệ Phương đã đồng ý rồi.
Bà nội Chu ngồi bên cạnh cũng không nghĩ tới là chuyện này.
Bà vừa dỗ Nháo Nháo rồi đột nhiên nói: “Đi đi, sao lại không đi? Nhà họ Chu chúng ta giấu mình chứ không phải nhà họ Chu không có người.”
Đầu tiên là cô nhỏ nhà họ Thiệu, giờ lại là tên nhóc thối nhà họ Bành.
Mùi thối đến mức còn sắp dính lên người nhà họ Chu rồi, không đi thì đúng là cho rằng nhà họ Chu không ổn, sợ bọn họ hay sao.
Chu Trung Phong không vội vã đáp lời mà nhìn về phía Khương Thư Lan: “Thư Lan, ý của em thế nào?”
Khương Thư Lan đang chuẩn bị định nói là đều được thì đã bị Hứa Vệ Phương cắt ngang: “Chị dâu, chị dâu tốt của em .
Bạn cần đăng nhập để bình luận