Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 898:

Cô ta và Hứa Vệ Phương đã kết hôn gần một năm nay rồi nhưng bụng của cô ta vẫn không có động tĩnh gì.
Bà nội Chu ngồi bên cạnh cười híp mắt: “Cơ thể của cháu không có vấn đề gì, trở về thúc giục tên nhóc Vệ Phương này chịu khó chút. Con cái là duyên phận. Hai người các cháu cầu xin thành tâm thì ắt sẽ tới thôi.”
Duyên phận đến thì con cháu cũng sẽ đến.
Chỉ có thể là như vậy.
Cao Thải Hà đứng dậy chào tạm biệt bà nội Chu và Khương Thư Lan, còn không quên chào hỏi với Khương Thư Lan: “Chị dâu, chị có thời gian thì có thể sang nhà chúng em chơi. Nhà chúng em chỉ cách nhà họ Chu một cái ngõ nhỏ, rẽ trái thấy nhà đầu tiên là đúng rồi.”
Khương Thư Lan khẽ gật đầu rồi đứng dậy tiễn người.
Đợi đến khi Cao Thải Hà và Hứa Vệ Phương rời đi, bà nội Chu mới kéo tay Khương Thư Lan rồi nhẹ nhàng nói với cô: “Nhà mẹ đẻ của Thải Hà thì cả nhà sinh ra đã đi lính, tính cách cũng thẳng thắn, không có ý gì xấu. Vệ Phương cũng thế, chỉ là ngứa đòn chút và nói hơi nhiều thôi. Để bà nói thẳng ra thì, nếu cháu và Trung Phong đến tham gia buổi tụ họp ở ngõ Mạo Nhi gì đó thì chỉ cần nói chuyện với Thải Hà là đủ rồi. Những người khác bà thấy…”
Bà khẽ lắc đầu.
Bọn nhỏ lớn lên thì tâm cũng lớn, luôn cố chấp với công danh lợi lộc.
Kẻ ngu ngốc lại có tấm lòng chân thành như Hứa Vệ Phương này thì đúng là hiếm thấy.
Đương nhiên bởi vì hiếm thấy nên hắn ta cũng bị coi là khác loại, không được ngõ Mạo Nhi này công nhận, chỉ có thể ở cùng với mấy người già như bọn họ mà thôi.
Thế nhưng không chơi được với nhau hay không hề chơi với nhau cũng tốt, tránh cho Vệ Phương bị đám bẩn thỉu xấu xa và mấy tên nhóc thối kia làm hư người.
Khương Thư Lan cũng gật đầu.
Sau đó, cô lại nghe bà nội Chu khẽ nói với mình về mấy chục gia đình khác. Kết quả, cô phát hiện rằng những người cần cô phải đi lấy lòng hay duy trì mối quan hệ hai bên là hoàn toàn không có.
Khương Thư Lan lại lần nữa cảm nhận được sự đặc biệt của người nhà họ Chu trong cái vòng này.
Đến tột cùng thì cô gả cho một người có gia đình như thế nào vậy?
Bốn giờ chiều hôm sau, cô để Nháo Nháo và An An ở trong nhà, có ông nội Chu và bà nội Chu, thêm cả chú Quách và dì Lý chăm sóc.
Khương Thư Lan vẫn rất yên tâm, bốn người họ đều rất thương đứa bé.
Hơn nữa, hai đứa nhỏ bây giờ cũng khá ngoan ngoãn, chỉ cần ăn no xong, không có nước tiểu ướt người thì có thể tự mình chơi.
Sau khi hôn hai đứa con trai, mỗi đứa một cái xong, Khương Thư Lan mặc áo khoác nhung với phần cổ có lông màu trắng mà Chu Trung Phong mua cho cô, trông càng khiến khuôn mặt nhỏ thêm trắng trẻo tựa như tranh vẽ.
Dù là bà nội Chu ở cùng với Khương Thư Lan được hai ngày cũng không khỏi thở dài nói: “Bộ quần áo này cũng đẹp, nhưng chủ yếu là người mặc đẹp quá.”
Khương Thư Lan không khỏi bật cười nói: “Trung Phong mua.” Cô ngừng một chút rồi nhìn hai đứa bé: “Vậy ông bà nội, chú Quách, dì Lý, hai đứa bé nhờ mọi người. Cháu và Trung Phong sẽ cố gắng về sớm.”
“Yên tâm đi, đi chơi vui vẻ nhé.”
Bà nội Chu xua tay rồi nhìn hai đứa trẻ rời đi.
Dì Lý ở bên cạnh không khỏi cảm thán một câu: “Quá là xứng đôi!”
Phải gọi là trai tài gái sắc.
Lời này khiến bà nội Chu không khỏi gật đầu, sau đó lại không ngừng trêu chọc: “Tôi thấy Tiểu Phong ấy mà, nó cũng biết yêu cái đẹp.”
Đàn ông đều háo sắc.
Đứa cháu trai như tảng băng của nhà bọn họ cũng không ngoại lệ.
Vừa gặp mặt một lần đã cưới Thư Lan, lúc bắt đầu không phải là để ý tới gương mặt của Thư Lan thì còn để ý cái gì?
Lời của bà chọc cho ông Chu dựng râu trừng mắt: “Năm đó nếu tôi không háo sắc thì chẳng lẽ tôi còn có thể cưới được bà về nhà hay sao?”
Lời nói này khiến bà nội Chu không nhịn được mà đỏ mặt.
Dì Lý nhìn cũng thấy thú vị bèn nói theo: “Kết hôn sống với nhau cả đời thì chung quy lại cũng phải có mưu đồ chứ. Nếu như đúng là có lúc không còn mưu đồ thì lúc ấy mới coi như không cùng một ai đi đến hết đời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận