Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 905:

Nếu không phải có nhiều người, cô ta thật sự muốn quay lại uống hết ba ly trà này.
Đừng nói cái gì mà vị khoai lang đỏ bị thối, đều là tiền cả đấy.
Nhưng mà ở đây nhiều người có tiếng như vậy, còn có Chu Trung Phong, lại có cả vợ của Chu Trung Phong, Khương Thư Lan.
Cô ta không đấu lại nổi người này.
Từ Lệ Phương hít sâu một hơi, không dám quay đầu lại, xoay người rời đi.
Mà trên bàn trà, Khương Thư Lan đẩy ba ly Chính Sơn Tiểu Loại tới trước mặt Hứa Vệ Phương và Cao Thải Hà: “Nếm thử không?”
Nghe nói rất quý, dù sao cũng có người mua cho, không uống thì quá lãng phí.
Thái độ này quá mức thản nhiên.
Không hề nhìn ra được đây là người vừa mới hố Từ Lệ Phương một phen.
Cái này khiến cho mọi người chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Hứa Vệ Phương càng cảm thấy như tìm được tri kỉ: “Chị dâu, về sau chị chính là chị dâu ruột của tôi.”
Đây mới chính là cách chỉnh người khác sao?
Hắn ta trước kia miệng lưỡi tuỳ tiện, tính tình hung ác, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Hứa Vệ Phương nhận lấy Chính Sơn Tiểu Chủng, nhấp một ngụm, rất muốn phun ra, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống: “Thật là, trà không phải trả tiền uống rất ngon.”
Mọi người: “...”
Thật đúng là tuỳ tiện!
Sau chuyện Từ Lệ Phương này, mọi người ở đây đều đã nhìn ra, Khương Thư Lan mặc dù nhìn thì trắng trẻo ngây thơ, nhưng thật ra tâm địa đã đen xì!
Có thể mặt không đổi sắc hố người! Vì thế, mọi người cũng thu lại sự coi khinh trước đó.
Mấy người đàn ông nói chuyện với nhau.
Cao Thải Hà không nhịn được mà kéo kéo tay Khương Thư Lan: “Chị dâu, chuyện vừa rồi chị làm quá tuyệt vời.”
“Trước đó, bọn họ cũng khinh thường em và Vệ Phương như vậy.”
Cô chỉ là một cô gái bình thường, có chút tài vũ đạo, nhưng thành tích học tập lại kém.
Thành tích của Hứa Vệ Phương thật ra không tồi, nhưng lấy chơi làm trọng điểm, không có công việc đứng đắn gì.
Trong mắt những người trẻ tuổi khác ở đây thì hai người bọn họ chính là thứ bại hoại nhất.
Khương Thư Lan không nhịn được cười, thổi thổi trà trong chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đối đãi với kẻ ác thì phải giống như gió thu cuốn hết lá vàng.”
Lời này của cô phải ăn rất nhiều thiệt thòi rồi mới rút ra được kinh nghiệm quý giá đó.
Cao Thải Hà như suy tư gì đó, cô ấy liền gật đầu.
Chỗ mấy người đàn ông bên này, Bành Văn Bình lấy trà thay rượu: “Trung Phong, nghe nói anh lại thăng chức, tôi còn chưa chúc mừng anh đấy.”
Chu Trung Phong lắc lắc chén trà, tỏ ý không cần.
“Gọi Trung Phong gì nữa chứ, về sau phải gọi là đoàn trưởng Chu.”
Một bậc lên quan đè chết người.
Những người ở đây, mặc dù có thể được gọi một câu là người có thể diện, nhưng thật sự tiếp xúc với quyền lực trung tâm thì thật đúng là không có.
Đều chỉ ở loại ngoài rìa.
Không có thực quyền, nhưng có thể diện.
Sắc mặt Bành Văn Bình cứng đờ: “Tôi cũng đã tính gọi là Chu đoàn trưởng rồi, Chu đoàn trưởng, tôi kính anh một ly.”
Chu Trung Phong không có kiên nhẫn làm loại chuyện khách sáo này.
“Không cần.”
Thậm chí còn không thèm nâng ly lên.
Anh có thể tới nơi này hoàn toàn là vì Hứa Vệ Phương cầu xin bà Chu gọi anh tới.
Nhưng mà thật sự đi xã giao thì anh không đủ kiên nhẫn.
Ở bộ đội, anh cũng chưa từng xã giao, đã về nhà rồi còn xã giao với một đống người ngoài làm cái gì?
Mắt thấy bầu không khí sắp trở nên gượng gạo, Khương Thư Lan liền đứng dậy, nhận lấy chén trà của Chu Trung Phong, quay sang Bành Văn Binh cười nói: “Trung Phong nhà chúng tôi vẫn luôn giữ cái tính tình lãnh đạm đó, mong mọi người không phật ý.”
Cô hạ chén trà xuống, một hơi cạn sạch.
So sánh với người không có phản ứng nào như Chu Trung Phong, Khương Thư Lan này xem như đã rất nể tình.
Sắc mặt Bành Văn Binh bên cạnh cuối cùng cũng giãn ra một chút: “Anh em, nhìn tính tình của anh này sợ là đi làm nhiều quá mà ra đó. Không giống như Trung Phong, người đã lớn như vậy rồi, tính tình vẫn như mười mấy năm qua.”
Người không thích phản ứng, lại càng không thích khách sáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận