Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 911:

Vừa mới ra ngoài, liền thấy phía hành lang có mười mấy người, khuôn mặt của hắn đông cứng hết cả, nhưng mà nghĩ lại thì cả một đám đều là bại tướng dưới tay mình.
Có gì mà đáng sợ cơ chứ?
Anh ta tỏ vẻ vênh vang mà chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên bị kéo chặt cổ tay lại: “Trâu Dược Hoa, được đấy chú em, đã chuẩn bị sẵn từ sớm.”
Đám người trong đây, năng lực và tuổi tác có ai cao hơn anh ta?
Trong lòng Trâu Dược Hoa cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng sắc mặt lại không thay đổi: “Tề công, Tào công, tôi không biết hai người đang nói gì.”
“Cái gì mà chuẩn bị từ trước, tôi chỉ biết rằng, cơ hội là dành cho những người đã có sự chuẩn bị, nếu như mọi người không tin, có thể tiếp tục lật xem qua những giờ làm việc trước đó của tôi, Trâu Dược Hoa tôi đây có thể vỗ ngực tự xưng, mỗi một tháng tôi đều đứng nhất cả.”
Anh ta thực sự là đã biết sớm từ trước.
Trong thời gian này, nhất định sẽ có danh sách số người được cử đi học tập ở xưởng cán thép chính.
Càng biết được rằng, xưởng trưởng và phòng nhân sự, cùng với bên công hội, đang âm thầm lựa chọn người.
Nhưng mà lại không nói với tất cả mọi người.
Chính vì vậy, một Trâu Dược Hoa đã chiếm lấy được một ưu điểm trở mình sống dậy như vậy, liền bắt đầu chuẩn bị sớm từ nửa năm trước, dốc hết sức lực cho xưởng.
Ngay cả đêm 30 tết, anh ta cũng làm việc hết gần 10 tiếng đồng hồ.
May là trời cao không phụ người có lòng.
Sự nỗ lực của anh ta, không những là được phòng nhân sự, công hội nhìn thấy được, càng để cho xưởng trưởng nhìn thấy được.
Cho nên đối với lời giải thích này của Trâu Dược Hoa, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng hồn, tiếp sau đó lại nhìn sơ qua anh ta: “Xem như là anh may mắn.”
Kể từ khi Trâu Dược Hoa bị giáng chức từ phó xưởng trưởng xuống làm chủ nhiệm của phòng, bọn họ đều cho rằng đời này của Trâu Dược Hoa kể coi như là xong.
Nhưng thật sự không bao giờ nghĩ rằng lại còn có việc này.
Vẫn là có người phản ứng nhanh nhạy, lanh lợi mà lập tức nói: “Vậy thì chúc mừng chủ nhiệm Trâu trước nhá, chúc anh mã đáo thành công.”
Trâu Dược Hoa nghe xong, cười một cái, chỉnh sửa lại cổ áo của mình, vênh vang mà bước đi.
“Tôi khinh!”
“Là cái trò gì đây, một người đàn ông không có khả năng sinh con, còn được xem là đàn ông à?”
Lời nói vừa dứt, Trâu Dược Hoa đang đi ở phía trước bỗng nhiên khựng lại.
Anh ta thắt ống dẫn tinh từ sớm, chỉ là bởi vì anh ta cho rằng mình đã có ba đứa con ưu tú rồi, cho nên cũng không nhất thiết phải cùng Giang Mẫn Vân sinh thêm một đứa nữa.
Tránh việc con cái của anh ta và Giang Mẫn Vân lớn lên, bắt đầu tranh giành nguồn tài nguyên của Trâu Dương, Trâu Mỹ, cùng với đứa con út ở nước ngoài nữa.
Nhưng mà việc thắt ống dẫn tinh, anh ta đúng là đã xem nhẹ nó quá rồi, sau khi thắt ống dẫn tinh, về chuyện ấy của mình, thật sự là có chút lực bất tòng tâm.
Hơn nữa, anh ta có thể cảm nhận được rất rõ sự chán ghét của Giang Mẫn Vân đối với mình.
Việc này đối với một người ngoài 30 tuổi, một người đàn ông cường tráng lực lưỡng mà nói, đúng thật là một sự sỉ nhục.
Thêm nữa, bị đông nghiệp cười chê như thế, Trâu Dược Hoa nhất thời hơi chần chừ, anh ta có cần phải khôi phục lại như trước kia không?
Nhưng mà sau khi quay trở về nhà, nhìn thấy bộ dạng thông minh lanh lợi của Trâu Dương, anh ta nhất thời gạt bỏ đi suy nghĩ lúc đầu của mình.
Thôi đi, anh ta đã có một đứa con ưu tú như Trâu Dương rồi, sánh được với 10 đứa con trai của người ta rồi.
Trâu Dương cũng đang đợi kết quả, nhìn thấy cha mình là Trâu Dược Hoa trở về, nhóc lập tức lên chào đón: “Cha, sao rồi?”
Bọn họ đều biết lần này đi xưởng cán thép chính học hỏi, đây là một cơ hội hiếm lắm mới có được.
Đối với Trâu Dược Hoa đã bị giáng chức như thế, đây đúng thật là con đường để hắn có cơ hội trở mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận