Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 912:

Trâu Dược Hoa nhìn sang Trâu Dương gật đầu: “Thành công rồi, vé xe vào lúc 3h chiều, cha sẽ đi thẳng đến thủ đô.”
Lời nói vừa dứt, Trâu Dương cũng nhịn không được mà thấy rất vui, ở trong nhà đi qua đi lại: “Lần này thì tốt rồi.”
Lần này thì tốt rồi.
Con đường huy hoàng của hai cha con họ sắp bắt đầu rồi.
Nhưng mà, Trâu Dương đột nhiên sực nhớ ra điều gì, nó bắt đầu chau mày: “Cha, lần này tổng cộng có bao nhiêu xưởng đến tham gia hội học tập của xưởng chính ở thủ đô?”
Cha của nó là đến từ chi nhánh xưởng cán thép của thành phố Bình Hương.
Nhưng mà một chi nhánh phân xưởng như thế, toàn quốc không biết có bao nhiêu là cái.
Trâu Dược Hoa cũng xoa mày, anh ta vốn định lấy ấm trà bằng sành sứ ra để pha trà, nghe xong lời nói này, hoài nghi một chút: “Theo như cha biết, tỉnh thành phía đông của chúng ta có ba chi nhánh.”
Nếu nói đến cả nước, chẳng phải là rất nhiều rồi sao.
Việc này làm sắc mặt của Trâu Dương hơi trầm xuống.
“Vậy lần này cha đi xưởng cán thép chính học tập, cha có nắm chắc trong tay việc bộc hết tài năng ra không?”
“Những kỹ thuật mà mình có thể lấy ra, hoặc là vận dụng những máy móc của nước ngoài, hoặc cũng có thể là dẫn dắt xưởng cán thép tiến bước đi đầu 30 năm kinh nghiệm.”
Đúng thật là hỏi đúng chỗ nan giải của Trâu Dược Hoa rồi, anh ta cũng không có tâm trạng để rót trà mà uống nữa, ngồi thẳng xuống, giọng điệu của anh ta cũng có chút ậm ừ không lưu loát: “Những việc này cha đều không biết.”
Nửa đời trước của cuộc đời anh ta, công tác không lâu, sau khi ngồi được lên tới chức vị phó xưởng trưởng chi nhánh xưởng cán thép liền khó mà tiến thêm một bước nữa.
Thêm việc sau này xưởng làm ăn khó khăn, nhìn thấy phúc lợi của mỗi một năm đều thua năm trước, thậm chí là có lúc còn không có thể phát tiền lương nữa.
Lúc đó, Khương Thư Lan có nhắc nhở từ sớm, anh ta còn trách móc đối phương không hiểu chuyện gì cả.
Cho đến khi, những năm 83, anh ta bởi vì ý thức chủ quan của mình mà không nghe lời khuyên, mua lầm một dây chuyền sản xuất, nhất thời khiến cho xưởng phải đền bù mấy trăm ngàn.
Dẫn đến việc xưởng không thể phát lương thì không nói, lại còn phải đi bồi thường tiền hàng ở bên ngoài.
Thân là một người chủ đạo như anh ta, lúc đó liền bị khai trừ ra khỏi.
Ngay lúc đang đi đến bước đường cùng, nhìn thấy nhà chồng của Khương Thư Lan làm ăn buôn bán nhỏ, thấy cũng không tệ, liền quyết tâm buông tay công việc hiện tại của mình, hạ quyết tân đi buôn bán kinh doanh.
Làm ăn buôn bán một cái, thấm thoát đã hai ba mươi năm rồi.
Nếu biết sớm là mình có thể vực dậy trở lại, bất luận thế nào, thì hắn cũng phải đem những kỹ thuật tiên tiến của xưởng cán thép ghi chép xuống.
Nếu không thì bây giờ cũng không cần phải luống cuống tay chân hết cả lên.
Trâu Dược Hoa đột nhiên nhìn đứa con trai thiên tài của mình bằng con mắt ước ao khao khát, Trâu Dương trong mắt của người làm cha như Trâu Dược Hoa đây, trong thiên hạ này, không gì mà đứa con trai Trâu Dương không biết.
Trâu Dương nở nụ cười đau khổ, nhỏ giọng, sầu não mà nói: “Cha, nửa kiếp người trước của con đều dành hết toàn bộ tâm tư để nghiên cứu vật lý và nghiên cứu về thương nghiệp rồi, từ lúc nào mà lại đi nghiên cứu về kỹ thuật của xưởng cán thép cơ chứ!”
Nohóc toàn tâm toàn ý với việc nghiên cứu, cộng thêm việc phải thừa kế gia nghiệp, còn đi học thương nghiệp nữa.
Thời gian đều được phân bố kín mít hết cả.
Lại còn có thể nào mà đi xem những thứ vừa dơ vừa hôi lại còn mệt mỏi những thứ chuyên nghiệp của xưởng cán thép chứ.
Việc này quá xa so với nhóc rồi.
Nhìn thấy đứa con trai cũng không biết, lúc này, Trâu Dược Hoa thật sự lóng ngóng tay chân thật rồi: “Dương Dương, chúng ta tuy rằng chiếm ưu thế hơn người khác, nhưng mà nhược điểm cũng rất là rõ ràng nổi bật, mười mấy năm nay, cha không đụng đến cán thép, cho dù là lần này nội bộ xưởng chúng ta tuyển người, cha cũng là dựa vào việc lấy lòng người khác, nỗ lực ở phương diện khác mới được lựa chọn mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận