Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 913:

“Nhưng mà, cho dù là cha được chọn, nhưng những kỹ sư cấp cao ở nội bộ xưởng, đối với cha vẫn cứ ý như cũ không phục.”
“Con nói mà xem, thành phố Bình Hương còn có kỹ sư cấp cao, không lẽ tỉnh khác không có sao? Nếu như thật sự đi thủ đô học tập, bị lãnh đạo trên đó yêu cầu bộc lộ về tay nghề kỹ thuật, làm sao mà cha làm được cơ chứ?”
Nửa đời người trước, anh ta là phó xưởng trưởng cho nên không đi tham gia hội học hỏi của thủ đô.
Bởi vì vị trí của anh ta cũng đã đến hết mức cuối cùng rồi, bọn chủ nhiệm của phòng đó mà đi học tập trở về, có thăng chức cũng không vượt qua được phó xưởng trưởng.
Vả lại, anh ta đã sớm ngồi lên chức phó xưởng trưởng rồi, anh ta muốn thăng chức, chỉ có một cách mà thôi. Đó chính là phải dựa vào tài lực, đá xưởng trưởng đi thì mới có thể đến lượt anh ta.
Nghe thấy cha mình nói xong, khuôn mặt của Trâu Dương lộ vẻ khó khăn: “Kỹ thuật cũng không sánh bằng, học lực cũng không sánh bằng, vậy trừ khi chúng ta có mối quan hệ chứ hả?!”
Nếu như có mối quan hệ ở xưởng cán thép chính của thủ đô, vậy chẳng phải nắm chắc phần thắng trong tay, không hao tổn nhiều sức lực gì rồi sao.
Vừa dứt lời, hai cha con chợt như lóe sáng lên, bốn mắt nhìn nhau, đều từ ánh mắt của đối phương mà nhìn thấy được tia hy vọng.
Trâu Dương cố gắng hồi tưởng lại những sự việc của nửa đời người mình, nhóc dường như từ một ký ức xa xôi nào đó kéo trở lại một câu chuyện: “Cha, người có nhớ tới nữ phú hào của nửa đời trước, tên Hồ Vịnh Mai không?”
Trâu Dược Hoa làm sao mà lại không nhớ chứ, đó là lúc anh ta tranh giành ngôi vị đệ nhất phú hào mà.
Xém chút nữa là bị một đứa là thân phận phụ nữ kéo xuống rồi.
Lúc đó, anh ta cũng cảm thấy không vui cho lắm, cảm thấy một người phụ nữ như Hồ Vịnh Mai, không ở nhà trợ giúp cho chồng, dạy dỗ con cái, xuất đầu lộ diện đi làm ăn để làm gì cơ chứ?
Đây chẳng phải là rất mất mặt sao?
Ý thức được cha mình còn chưa kịp phản ứng trở lại, Trâu Dương có chút thất vọng: “Người quên rồi sao? Những việc mà Hồ Vịnh Mai đã từng trải qua rất giống với cha, đều là buông bỏ việc trước đó mà hạ quyết tâm làm ăn kinh doanh.”
Chỉ là, Trâu Dược Hoa là bị khai trừ, còn Hồ Vịnh Mai là do chính bản thân mình đã từ bỏ đi vị trí xưởng trưởng mà cô có thể dễ như trở bàn tay mà có được.
Chính vì thế mà lúc đó, không ít người nói não cô bị vô nước rồi.
Chính vì vậy, cả hai cùng nhau bước ra khỏi xưởng cán thép, thường xuyên bị đưa ra để đánh giá bàn luận.
Những ký ức xưa cũ bị Trâu Dược Hoa chợt nhớ lại trong đầu mình, anh ta không thích Hồ Vịnh Mai, hoặc có thể nói một cách chính xác hơn là không thích một người phụ nữ giỏi hơn anh ta.
Ví dụ như là Khương Thư Lan.
Ví dụ như là Hồ Vịnh Mai.
Bởi vì điều này khiến cho anh ta có cảm giác bị đánh bại.
“Cha, Hồ Vịnh Mai từ trẻ đã mất chồng, việc này người có còn nhớ đến không?”
Một mình Hồ Vịnh Mai nuôi nấng hai đứa trẻ, còn khiến cho việc làm ăn ngày càng phát đạt hơn, ngồi được đến vị trí một nữ phú hào.
Điều này khiến cho không ít người đều khen ngợi cô ta, là phụ nữ nhưng cũng không thua kém bọn đàn ông.
Quan trọng là Hồ VIịnh Mai ngay lúc này vẫn còn trẻ, càng không nói đến việc cô còn là chủ nhiệm phòng thu mua của xưởng cán thép chính ở thủ đô.
Mặc kệ là tương lai của cô, hay là bây giờ thì cũng đều rất thu hút người khác.
Đối với cha của mình, lại còn có sự giúp sức rất là to lớn.
Trâu Dược Hoa như ý thức được con trai mình đang muốn nói gì, anh ta lập tức cắt ngang: “Hồ Vịnh Mai còn lớn hơn cha 3 tuổi, con thôi ngay cái suy nghĩ đó đi.”
Muốn anh ta miễn cưỡng nín nhịn ở cùng với người phụ nữ già đó, đây không phải là đang nói đùa chứ hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận