Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 918:

Lúc đầu, Tiểu Thiết Đản bước ra khỏi nhà họ Khương, nhìn cứ như là thằng nhóc con, trông hết sức suy nhược.
Bây giờ nhìn vào trông có vẻ cao to đô con hơn thì không nói, ngay cả thần sắc nhìn cũng rất khác nữa.
Đôi mắt đen nhánh, rất có thần khí, cũng không phải giống như là trước đó cứ bệnh hoài nữa rồi.
Tiểu Thiết Đản cười hì hì: “Bác Ba, cha con đâu rồi?”
Hỏi một cái liền khiến cho mọi người như bị chặn họng lại rồi, lúc ấy, bọn họ vừa nghe thấy tiếng la, đều gấp rút chạy ra đây hết cả rồi.
Bỏ quên luôn cả anh tư Khương đang ở trên giường, chân của anh ấy không tiện đi lại, làm sao mà có thể đi ra được chứ?
“Ở trên giường đấy, con đi xem cha con đi.”
Tiểu Thiết Đản chỉ “Ừm” một tiếng, cứ như pháo đạn vậy, xông thẳng vào trong, còn chưa vào trong, liền nhịn không được la thật to lên: “Cha cha cha, con là Tiểu Thiết Đản đây!”
Anh tư Khương đang ở trên giường xoắn dây thừng.
Nghe thấy được giọng nói quen thuộc, nhất thời thấy hoảng hồn, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thiết Đản mạnh khỏe, tràn đầy tinh thần mà đứng trước mặt anh ấy.
Anh tư Khương hơi ngây ngốc người ra, ra sức dụi dụi mắt mình: “Tôi lại đang nằm mơ nữa rồi sao?”
Nhất định là vậy rồi.
Kể từ khi con trai mình đi theo đứa em gái út, anh ấy cũng không biết là chính mình đã nằm mơ hết thảy bao nhiêu lần nữa rồi, đứa em gái út dẫn theo con trai anh về.
Nhưng mà mỗi lần tỉnh mộng lại thì chẳng thấy gì cả.
Anh ấy chỉ có thể càng thêm cố gắng, xoắn nhiều dây thừng chút, nhặt thêm nhiều thảo dược hơn, kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa để gửi qua cho đứa em gái.
“Cha, đúng thật là con mà.” Tiểu Thiết Đản tháo giày ra, nhảy cẩng lên trên giường, chui vào trong chiếc chăn ấm áp của cha mình: “ Cha sờ xem, có phải là lạnh lắm không?”
Lúc Tiểu Thiết Đản leo lên trên giường, anh tư Khương cũng cảm giác được vài phần chân thật.
“Tiểu Thiết Đản, đúng là con sao?”
Cậu nhóc vẫn nghe lời như thế, đưa tay ra sờ sờ vào, đi đường bên ngoài mất đến 2 tiếng đồng hồ, không nói đến việc Tiểu Thiết Đản sắp biến thành cây kem, khuôn mặt bé nhỏ kia trông có vẻ cứ như cũng đang rét thấu hết cả xương vậy.
“Thật mà, cha, cha nhìn con xem.”
Tiểu Thiết Đản tháo khăn choàng ra, hướng về phía cha mình mà làm mặt quỷ.
Làm sao mà, làm sao mà lại dũng mãnh sống động đến vậy được.
Anh tư Khương buông bỏ dây thừng ở trong tay mình ra, nhất thời ôm chặt lấy Tiểu Thiết Đản vào trong lòng mình.
Một người đàn ông hiền như khúc gỗ, trong lúc này đây, cái gì cũng không nói nên lời.
Chỉ có thể ngây ngô, ra sức ôm thật chặt lấy đứa con trai mình.
Tiểu Thiết Đản cứ như là bị dọa sợ vậy, đang muốn cựa quậy tránh né, nhưng rồi lại thôi, hàng lông mi của cậu nhóc rũ xuống, mặc kệ để cho cha mình ôm ấp.
Mất hết một hồi, cậu nhóc mới nhỏ giọng nói: “Cha, con sống rất tốt đó.”
“Cô út đối xử với con rất tốt, dượng út cũng đối xử với con rất tốt, Tiểu Lôi Tử cũng đối xử với con rất tốt, ông nội của Tiểu Lôi Tử cũng đối xử với con rất tốt.”
“Còn có hai chú Hầu Tử cùng với Bốn Mắt, còn có các cô chú khác nữa, bọn họ đều đối xử với con rất tốt.”
Cậu nhóc đếm hết cả một vòng, toàn bộ đều là những người yêu thích cậu nhóc.
Còn đối với những người chửi cậu nhóc là kẻ ăn bám, những người chửi cậu nhóc là đứa chỉ biết ăn cho no bụng.
Cậu nhóc quyết định không nói đến.
Nghe được lời này, cha cậu nhóc từ từ buông khỏi bả vai con trai mình: “Đứng lên đi, cho cha nhìn một cái.”
Tiểu Thiết Đản nghe lời đứng lên, tháo chiếc chăn ra, sau đó liền ưỡn ngực mình lên: “Con ở nhà cô, ngày nào cũng ăn tôm cá, còn có cả thịt nữa, cô nói là con mập lên 15kg, còn cao lên 4cm nữa đó!”
Anh tư Khương sờ sờ Tiểu Thiết Đản, đúng thật là cường tráng mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng khỏe mạnh không ít.
Sống mũi anh ấy cay cay: “Con ở nhà cô có nghe lời không?”
Tiểu Thiết Đản gật gật đầu.
“Sau này nhất định phải hiếu kính với cô có biết không hả?”
Đứa em của anh ấy là ân nhân cứu mạng của Tiểu Thiết Đản, của gia đình bọn họ đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận