Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 92:

Chu Trung Phong đứng bên cạnh, nhìn hắn ta từ trên cao: “Có biết nói tiếng người không?” Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo.
Cơ thể gầy gò của Trịnh Hướng Đông sao có thể so với Chu Trung Phong đã là bộ đội nhiều năm được chứ?
Bị đánh ngã khiến xương cốt trên cơ thể hắn ta như thể gãy ra, hắn ta miễn cưỡng đứng lên, sờ khóe miệng, âm trầm cười: “Sao vậy? Tôi nói anh nghe không hiểu sao?”
“Tranh giành người phụ nữ của tôi, có nghe qua tôi là ai chưa?”
Chu Trung Phong nhìn hắn ta, không nói lời nào mà cởi quân trang trên người ra.
Lúc hắn ta nghi hoặc tại sao anh phải cởi quần áo ra. Chu Trung Phong không chút chậm chễ, đưa tay ra cầm lấy tay Trịnh Hướng Đông.
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, trực tiếp như khiến bả vai Trịnh Hướng Đông vỡ ra.
Trong nháy mắt, da đầu mọi người đều trở nên run rẩy, chắc là đau lắm!
Chu Trung Phong nắm chặt lấy tay Trịnh Hướng Đông, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo ra tôi không còn là quân nhân nữa, mà là chồng của Khương Thư Lan.”
“Trịnh Hướng Đông, à không, đồng chí Trịnh, nếu anh chưa được học cách tôn trọng phụ nữ thì tôi sẽ dạy cho anh.”
Tay anh tăng thêm lực, cường điệu nói: “Mong anh tôn trọng vợ Khương Thư Lan của tôi một chút.”
Đau đớn khiến khuôn mặt Trịnh Hướng Đông vặn vẹo, mấy lời tôi là chồng Khương Thư Lan lại hoàn toàn kích động đến hắn ta.
Trịnh Hướng Đông đột nhiên quát: “Là tôi để ý tới Khương Thư Lan trước, là tôi để ý trước!”
Hắn ta yêu Khương Thư Lan, yêu lâu như vậy... Hận không thể trao cả sinh mệnh cho cô.
Sao Khương Thư Lan có thể gả cho người khác như thế chứ?
Bấy giờ, Khương Thư Lan vẫn âm trầm không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Nhưng mà từ trước đến giờ tôi chưa từng để ý đến anh.”
Không những không để ý hắn ta, còn rất sợ hắn ta.
Lời này khiến con người đang bị bóp đến rã rời xương cốt cũng chưa kêu rên một tiếng như Trịnh Hướng Đông đột nhiên cười, hắn ta cười rất lớn, cười đến hốc mắt cũng có chút đỏ lên rồi: “Khương Thư Lan, em chưa từng thích anh dù chỉ là một lần sao?”
Hắn ta nâng cánh tay mềm nhũn lên, giơ ngón trỏ ra: “Một chút, cho dù là một chút cũng không sao?”
Hắn ta chỉ cần Khương Thư Lan yêu mình một chút, thích mình một chút thôi... Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho hắn ta có thể thỏa mãn rồi.
Chỉ là khuôn mặt tái nhợt của Khương Thư Lan quyết đoán mà lắc đầu: “Không có chút nào hết, một chút cũng không.”
Cho tới tận bây giờ cô chưa từng thích qua Trịnh Hướng Đông.
Điều này khiến Trịnh Hướng Đông vô cùng yêu thương, coi Khương Thư Lan như sinh mệnh của mình hoàn toàn đóng băng.
Hắn ta cười lên ha ha, đến mức khiến người ta phải sợ hãi tận xương cốt: “Ra là chỉ có anh thích em thôi, anh thích em đã gần ba năm rồi, chỉ là đến tảng đá anh còn hâm nóng được!”
... Nhưng lại không hâm nóng được tảng đá Khương Thư Lan.
“Tại sao? Tại sao vậy? Anh đối xử với em không tốt sao?”
Hắn ta chỉ thiếu mỗi việc không thể tự móc tim của mình ra để xem mà thôi.
“Không phải.” Khương Thư Lan lắc đầu, thanh âm run rẩy: “Trịnh Hướng Đông, là tôi sợ anh.”
Từ lần đầu gặp mặt đã sợ hắn ta rồi.
Toàn bộ ác mộng đều là do hắn ta hết.
Cuộc đời hai mươi năm nay, ác mộng đều là Trịnh Hướng Đông.
Đáp án này như sét đánh ngang tai Trịnh Hướng Đông, vì sợ hắn ta nên mới cự tuyệt hắn ta sao?
“Tại sao em lại sợ anh? Từ trước đến giờ anh chưa từng làm tổn thương em.”
Hắn ta không trực tiếp làm tổn thương. Chỉ là hắn ta dùng ánh mắt rắn độc để dọa nạt, làm tức chết lão hiệu trưởng, còn không ngừng ức hiếp người nhà cô, khiến anh ba không được cộng điểm, bị người trong đội sản xuất xa lánh, thiếu chút nữa không nuôi nổi vợ con.
Còn khiến anh hai cô mỗi khi nhìn thấy hắn ta đều hận không thể cùng liều mạng với hắn ta.
Thậm chí cha mẹ cô còn phải trằn trọc trắng đêm, sợ hãi lo lắng vì hắn ta.
Như vậy còn chưa đủ sao?
Lời nói của Khương Thư Lan khiến cho Trịnh Hướng Đông lập tức giật mình.
Hắn ta còn tưởng rằng làm như vậy sẽ thu hút được sự chú ý của Khương Thư Lan, khiến cô phải hoàn toàn để ý đến hắn ta.
Hoàn toàn không ngờ được rằng, hết thảy những việc mà hắn ta làm đều dọa sợ Khương Thư Lan.
Trịnh Hướng Đông cười chua xót.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, gắt gao nắm lấy tay Chu Trung Phong, mười ngón tay đan vào nhau, hướng về phía Trịnh Hướng Đông mà nói: “Trịnh Hướng Đông, anh đi đi, tôi đã kết hôn rồi, gả cho quân nhân rồi, nếu anh còn tiếp tục như vậy nghĩa là đang phá đám quân hôn đó.”
Lúc này đây là cô đang chủ động nắm lấy tay Chu Trung Phong, nắm lấy một cách thật chặt.
Điều này khiến Trịnh Hướng Đông trở nên ngẩn người ra, việc đó so với việc Chu Trung Phong chủ động nắm tay Khương Thư Lan hoàn toàn không giống nhau.
Đây là Khương Thư Lan chủ động làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận