Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 921:

Khương Thư Lan lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cho đến khi bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đều cảm thấy hoảng hồn, mấy ngày nay, những người thân thích quen thuộc nên đi thì đều đi cả rồi, vậy thì còn ai mà còn đến nhà nữa chứ?
Vừa mở cửa, thì ra là người quen. Chính là Hồ Vịnh Mai.
Hồ Vịnh Mai nắm lấy tay của Khương Thư Lan: “Em à, chắc là em quên mất rằng hôm nay xưởng cán thép của chúng ta có hẹn với em sao?”
Khương Thư Lan hơi hoảng hồn: “Chẳng phải đã nói là phía dưới các phân xưởng có cử người đến học tập nên đã lùi lịch hẹn rồi sao?”
“Việc đó thì có là gì? Em đến là việc của em, bọn họ học là việc của bọn họ.”
“Đi đi đi, mau theo chị đi, các lãnh đạo đang đợi em đấy!”
Thái độ vô cùng lo lắng của Hồ Vịnh Mai khiến cho Thư Lan không nghĩ được gì hết.
Nhưng sau đó chị ấy rất nhanh chóng trở nên bình tĩnh.
Chuyện của nhà máy cán thép ở bên kia vô cùng gấp rút, mà nhà máy quân đội mới cho xây dựng, cũng có nhu cầu cấp bách là phải duy trì giống như nhà máy cán thép tổng ở thủ đô vậy.
Một khi nhà máy cán thép tổng ở thủ đô bắt đầu mở con đường tiêu thụ rồi.
Khương Thư Lan không từ mà biệt, dường như cả nhà máy của thủ đô, bọn họ đều có thể từ từ mà nuốt trọn.
Thị trường này không hề nhỏ so với thị trường rải rác, vậy nên Khương Thư Lan nhanh chóng đưa ra quyết định trong lòng, nhà máy cán thép ở bên này không thể để bị đánh mất được, không những không thể đánh mất mà còn phải nuốt trọn mọi thứ.
Nếu đã muốn nuốt trọn toàn bộ, nhà máy cán thép lúc này đây vô cùng quan trọng.
Sau khi Khương Thư Lan cân nhắc xong rồi, liền ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong, bàn bạc với anh: “Anh đi cùng với em? Cùng mang đứa nhỏ theo?”
Lúc trước khi bọn họ đi đến tổ trà quán, đi có bốn giờ mà hai đứa nhỏ đã khóc nháo hết cả lên.
Nói trắng ra là, hai đứa nhỏ từ lúc được sinh ra cho đến bây giờ đều chưa phải tách ra khỏi bọn họ bao giờ.
Bây giờ phải đi làm hợp đồng ở nhà máy cán thép như vậy, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa.
Để hai đứa nhỏ ở trong nhà, nếu bọn họ khóc nháo hết cả lên, ông nội Chu cùng với bà nội Chu cũng dỗ không được.
Chu Trung Phong hiểu rất rõ chuyện này, vậy nên anh liền gật đầu, chuyện của nhà máy của quân đội không liên quan gì đến anh hết.
Nghiêm túc mà nói, anh phải phụ trách nhiều thứ hơn Thư Lan, nhưng về phương diện buôn bán này anh lại không tài giỏi bằng Thư Lan.
Vậy nên Thư Lan giúp cho bọn họ cũng không có vấn đề gì hết.
Chu Trung Phong lúc này mới đồng ý: “Được rồi, để anh đi nói với ông nội bà nội một tiếng, để chú Quách đón chúng ta.”
Nhà mình có xe vô cùng thuận tiện, dưới thời tiết lạnh giá như thế này, ít nhất vợ con mình cũng không phải ở bên ngoài hứng gió lạnh.
Thấy Chu Trung Phong đi thông báo cho người khác rồi, Khương Thư Lan liền nói với Hồ Vinh Mai: “Chị à, chị đi cùng với chúng em đi, tránh phải đi một chuyến tay không tới....”
“Vậy để chị đi xe đạp....”
Lúc Hồ Vịnh Mai đi tới có lái một chiếc xe đạp hai sáu tới, xe chị ấy đạp còn có nhãn hiệu Phượng Hoàng.
Tuy rằng chị ấy sớm đã mất chồng, còn phải nuôi hai đứa con, nhưng chị ấy làm mẹ vô cùng lợi hại, năng lực của bản thân cũng rất mạnh mẽ.
Vậy nên có thể nói, tuy rằng không quá sung túc hạnh phúc, nhưng không hề kém cạnh bất kỳ ai hết.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua xe đạp của Hồ Vịnh Mai, là hiệu Phượng Hoàng, màu hoàng kim vừa nhìn đã thấy đắt tiền.
Cô nói: “Nhìn không quá lớn, ước chừng vẫn có thể để vào bên trong cốp xe được, cứ để vào trong cốp xe là được rồi.”
Đến cả vấn đề của Hồ Vịnh Mai cũng đều đã được giải quyết rồi.
Trong lòng chị ấy cũng thoải mái hơn mấy phần, sau đó mới có tâm tư mà đánh giá nơi Khương Thư Lan sống.
Chị ấy là người của thủ đô, Đông thành giàu, Tây thành đắt, đây là đạo lý mà bọn họ ngay từ khi còn nhỏ đã hiểu được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận